Vân Trân không hề nghi ngờ.
Có lẽ do nàng căn bản không nghĩ tới phương diện kia.
...
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Mà trong thành Quán Châu cũng đã xảy ra vài chuyện lớn.
Chuyện lớn đầu tiên chính là Túc Vương năm nay vừa đến Quán Châu, tự mình chủ trì hiến tế thổ địa, bước lên đài, khẩn cầu năm nay nhà nhà đều được mùa.
Chuyện lớn thứ hai cũng về Túc Vương.
Sau khi đến nhận chức, Túc Vương ban bố hàng loạt sắc lệnh, đồng thời hạ lệnh xây dựng Văn Uyên Các, chiêu mộ người tài trong thiên hạ.
Chuyện lớn thứ ba...!Chuyện lớn thứ ba, nói chính xác ra là có liên quan tới Túc Vương phủ.
Nghe nói Túc vương phi ngã bệnh.
Liễu gia ở thành Hỏa Diễm Bắc địa phái người tới Túc Vương phủ, muốn đón Túc vương phi về Liễu gia dưỡng bệnh, nhưng lại bị Túc vương phi từ chối.
Sau đó, người Liễu gia phái tới lại lén lút nói chuyện với Túc Vương.
Nội dung cuộc nói chuyện người ngoài không biết, chỉ biết sau đó, Túc vương phi luôn ở Bạc Liễu Viện, không hề bước chân ra ngoài, ngay cả hạ nhân của vương phủ cũng không nhìn thấy Túc vương phi.
Quan viên, thương nhân ở Bắc địa có kẻ muốn lấy lòng Túc Vương, dâng tặng mỹ nhân.
Nhưng những mỹ nhân đó đưa qua, Túc Vương ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp đuổi người đi.
Đến tận bây giờ, trong thành Quán Châu lưu truyền Túc Vương rất yêu vương phi, cho dù vương phi ngã bệnh, cũng không nạp mỹ nhân hầu hạ.
Nhưng hạ nhân trong Túc Vương phủ đều cảm thấy chân tướng không phải như vậy, Túc Vương từ chối mỹ nhân cũng không phải vì vương phi.
...
"Chủ tử, đây là tin tức Ám Ngũ mới truyền về."
Giờ phút này ở Hàn Lan Viện, Ám Thất trình mật thư cho Triệu Húc.
Triệu Húc duỗi tay nhận lấy, mở ra đọc.
Trong thư là tin tức về Vân Trân.
Trong thư Ám Ngũ nói có người nhìn thấy nữ tử rất giống Vân Trân từng ngồi xe ngựa xuất quan, sau đó bọn họ gặp một đội thương nhân, rồi cùng đội thương nhân đi một đoạn đường.
Khoảng một tháng trước, Vân Trân và đội thương nhân ở gần vương đình tách nhau ra, sau đó không còn tung tích.
Hiện tại, Ám Ngũ đang tiếp tục ở gần vương đình tìm hiểu tin tức.
Gần vương đình?
Nhìn đến mấy chữ này, Triệu Húc nhíu mày.
Nàng tới vương đình làm gì?
Chẳng lẽ là vì người kia?
Nghĩ đến đây, Triệu Húc bỗng cảm thấy không ổn.
...
Ở núi Kỳ La hẻo lánh, muốn tới thôn xóm gần nhất phải ngồi xe ngựa một ngày, có thể nói là ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhưng Vân Trân và sư phụ nàng, còn có Miến Đà Loa ở trên núi Kỳ La lại không hề cảm thấy nhàm chán.
Nếu không phải trong lòng có tâm sự, luôn nghĩ về người kia, có lẽ nàng sẽ càng vui hơn khi mỗi ngày được làm bạn với núi rừng hoa cỏ.
Thời gian theo bánh răng chuyển động, bụng nàng cũng to dần.
Xiêm y trước đó không thể mặc nữa.
Độc Thủ Y Tiên nhân lúc lên trấn mua rượu, thuận tiện mua mấy bộ y phục rộng về cho nàng.
có điều, lão nhân đầu tóc hoa râm như Độc Thủ Y Tiên cả đời không cưới vợ, bên cạnh cũng chưa từng có nữ nhân, thẩm mỹ của người già đương nhiên có hơi...!Khiến người ta dở khóc dở cười.
May mà bọn họ ở trên núi, không có người ngoài, hai mắt của Vân Trân lại không nhìn thấy, cho nên đây không phải vấn đề gì lớn.
Chỉ có lần đầu Độc Thủ Y Tiên mang xiêm y về, bị Miến Đà Loa cười nhạo một phen.
Vì thế, hai lão nhân lại cãi nhau.
...!
Một ngày cuối tháng tám, Miến Đà Loa nói với Vân Trân có thể gỡ băng gạc trên mắt.
Ban đầu, Vân Trân không để chuyện này trong lòng..