Cơ thể Vân Trân càng ngày càng yếu.
Lệ Vô Ngân nghĩ mọi cách cũng không thể giúp nàng ăn thêm mấy miếng.
Dinh dưỡng không đủ, Vân Trân và thai nhi trong bụng đều khó chịu.
"Sao rồi?" Vân Trân nôn cháo vừa ăn vào xong, đợi Độc Thủ Y Tiên bắt mạch cho nàng, Lệ Vô Ngân hỏi.
Độc Thủ Y Tiên cau mày nhìn Vân Trân, thở dài: "Nếu còn không tìm được cách vào núi, chỉ sợ nó chỉ có một con đường chết."
Sắc mặt Lệ Vô Ngân ngưng trọng.
Thì ra hai ngày trước bọn họ đã đến núi Kỳ La.
Vân Trân thân thể, càng ngày càng yếu.
Nhưng chờ đến núi Kỳ La họ mới biết, dưới chân núi Kỳ La trải rộng chướng khí.
Người thường nếu dính chướng khí kia, trong thời gian một chén trà nhỏ, chắc chắn sẽ chết.
Ngần ấy năm, Độc Thủ Y Tiên vào nam ra bắc, đi qua không ít nơi, cũng từng vào núi sâu Tây Nam, chướng khí tràn ngập sơn cốc.
Nếu là chướng khí bình thường, có lẽ ông còn có cách ứng phó, nhưng chướng khí trong núi Kỳ La lại rất đặc biệt.
Sau mấy lần tra xét, Lệ Vô Ngân và Độc Thủ Y Tiên phát hiện chướng khí dưới chân núi Kỳ La bị trận pháp khống chế, người vào núi Kỳ La không chỉ phải cẩn thận chướng khí, còn phải cẩn thận trận pháp trong núi.
Dù là cao thủ võ công cao cường như Lệ Vô Ngân cũng không có cách nào vào núi một cách an toàn.
Nếu có nhiều thời gian, bọn họ có thể tới thành trấn gần đây tìm hiểu cách vào núi, hoặc là canh giữ dưới chân núi, người trên núi không thể cứ ở mãi trên đó không xuống đúng không?
Nhưng cố tình, thứ hiện tại bọn họ thiếu nhất chính là thời gian.
Vân Trân không chờ được, hài tử trong bụng nàng càng không chờ được.
"Còn bao lâu?" Sau trầm mặc, Lệ Vô Ngân hỏi.
Độc Thủ Y Tiên nhìn Vân Trân hôn mê bất tỉnh nằm trong xe ngựa, nói: "Nhiều nhất chỉ có ba ngày.
Thai nhi trong bụng nó e rằng không sống qua đêm nay."
Một khi thai nhi chết, ý niệm muốn sống của Vân Trân khẳng định cũng biến mất theo đó.
Nói cách khác, thời điểm thai nhi chết, cũng chính là lúc Vân Trân sẽ chết.
"Đêm nay..." Lệ Vô Ngân nhíu mày.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời nơi xa sắp xuống núi, trong lòng đưa ra một quyết định.
"Ngài ở đây với nàng, ta vào núi." Lệ Vô Ngân nói, "Trước giờ Tý, ta nhất định sẽ đưa người nọ về."
"Nếu không về được thì sao?" Độc Thủ Y Tiên hỏi.
"Vậy không cần chờ ta." Lệ Vô Ngân trả lời.
Nói xong, hắn xé một góc áo choàng đưa cho Độc Thủ Y Tiên, "Đến lúc đó, phiền ngài chôn miếng vải này với nàng ấy."
Sống không cùng giường, chết cùng huyệt.
Nếu hắn trở về, bọn họ cùng sống.
Nếu trước giờ Tý hắn không về, vậy có nghĩa hắn đã chết trong núi.
Đến lúc đó, mảnh nhỏ trên y phục hắn tương đương với di vật an táng chôn cùng nàng.
Nàng sống, hắn sống.
Nàng chết, hắn chết.
"Đi đi, ta sẽ bảo nó kiên trì chờ ngươi về."
Lệ Vô Ngân hành lễ với Độc Thủ Y Tiên, xoay người chui vào xe ngựa, nhìn Vân Trân đang nằm.
Hắn nâng tay, ngón tay trong không trung nhẹ nhàng vẽ theo hình dáng gương mặt nàng.
Đột nhiên, ánh mắt hắn thay đổi, cúi đầu, áp môi xuống.
Mắt thấy nụ hôn kia sắp dừng trên môi nàng.
Nhưng giây phút cuối cùng, nó lại lệch khỏi quỹ đạo, dừng trên trán.
Chỉ một cái lướt qua.
Mềm nhẹ như lông chim.
"Chờ ta trở về." Dứt lời, Lệ Vô Ngân xoay người nhảy xuống xe ngựa..