"Khụ khụ khụ..." Nghe Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nói, Vân Trân lại lo lắng.
Độc Thủ Y Tiên ở bên cạnh thấy vậy, ánh mắt lạnh lẽo như muốn nói: Không muốn chết nhanh thì đừng nghĩ nhiều như vậy.
Dần dần, Vân Trân không còn để lộ suy nghĩ của mình trước mặt những người khác, cũng cố gắng không nghĩ nhiều.
Nhưng có đôi khi, bản thân không thể tự quản được chính mình, đặc biệt là suy nghĩ.
Có một số việc, ngươi đã tự nói với bản thân đừng suy nghĩ, nhưng lại càng không nhịn được mà nghĩ đến.
May mà thuốc sư phụ cho nàng dùng vẫn còn chút tác dụng.
Thời điểm thống khổ cực độ, uống một viên, ngược lại cũng có thể tạm ngăn chặn.
Sau bữa sáng, Vân Trân tới phòng khách của Hoàng Phủ lão gia bắt mạch.
Độc trước đó ông ấy trúng đã thanh trừ hoàn toàn.
Nhưng hiện tại, tinh thần lại không có chuyển biến tốt.
Vân Trân biết không thể trị tận gốc.
Bởi vì đây là tâm bệnh.
Thời điểm biết Tam gia phản bội, Hoàng Phủ lão gia tức đến hộc máu.
Sau lần đó, tuy Vân Trân đã cho ông ấy uống thuốc, nhưng tích tụ trong lòng vẫn khó tiêu, hơn nữa tuổi cũng lớn, sức khỏe ngày càng lụn bại.
"Vân đại phu, cha ta thế nào rồi?" Hoàng Phủ Ngạo Tuyết hỏi.
Vân Trân nói Hoàng Phủ Ngạo Tuyết biết kết quả chẩn bệnh.
"Quan trọng nhất vẫn là tự mình thả lỏng."
Nàng có thể giải độc, có thể trị khỏi vấn đề xuất hiện trên cơ thể, nhưng lại không trị được tâm bệnh.
"Ta biết, ta sẽ khuyên bảo cha ta."
Hoàng Phủ gia vốn định chờ việc này chấm dứt sẽ để Hoàng Phủ Ngạo Tuyết bắt đầu tiếp nhận sự vụ của cửa hàng Hoàng Phủ.
Chờ nàng ấy thuần thục, Hoàng Phủ lão gia có thể yên tâm ở nhà dưỡng lão.
...!
Vì sức khỏe của Hoàng Phủ lão gia, đoàn người Vân Trân nghỉ lại khách điếm một ngày.
Hôm sau, mọi người mới khởi hành, tiếp tục tới vương đình.
Trên đường, kẻ đứng sau không còn phái người ra tay.
Có lẽ nghe nói trong đội ngũ có cao thủ như Lệ Vô Ngân, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hoặc là có tính toán khác.
Quãng đường kế tiếp vô cùng bình an.
Cuối tháng sáu, đầu tháng bảy, bọn họ tới gần vương đình.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nói người của Ngụy đại ca sẽ hội họp với họ ở đây.
Vân Trân nghe thế, thở phào.
"Ba vị định đi sao?"
Buổi tối, sau khi người của Ngụy đại ca tới khách điếm họ dừng chân, Vân Trân nhắc tới chuyện rời đi với cha con Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.
Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nghe xong, không khỏi kinh ngạc.
"Đúng vậy, nên đi rồi..." Nói rồi, Vân Trân lại ho khan mấy tiếng.
Mấy ngày ở chung, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết cũng biết lần này nhóm Vân Trân tới tái ngoại là để tìm đại phu trị bệnh.
Tình hình sức khỏe của Vân Trân, nàng cũng thấy.
Cho nên khi Vân Trân mở lời, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết không giữ lại.
"Ân tình của ba vị đối với Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết khắc ghi trong lòng.
Hi vọng chuyến đi này của Vân cô nương có thể hóa giải phiền não.
Sau này có rảnh, ba vị cứ tới Hoàng Phủ gia, trên dưới Hoàng Phủ gia chắc chắn sẽ vui vẻ tiếp đãi."
"Mượn cát ngôn của cô nương." Vân Trân hành lễ với Hoàng Phủ Ngạo Tuyết.
...!
Sáng sớm hôm sau, ba người Vân Trân cáo từ.
Đốc đốc đốc.
Xe ngựa chạy qua bùn lầy.
Đánh xe bên ngoài vẫn là Lệ Vô Ngân.
Vân Trân và sư phụ Độc Thủ Y Tiên ngồi bên trong.
"Sư phụ, sao con cảm thấy tay nải trong tay ngài lại to thêm vậy?" Vân Trân hỏi.
Độc Thủ Y Tiên vỗ vỗ tay nải, nhướng mày với nàng: "Vất vả lâu như vậy cũng phải lấy chút tiền rượu chứ, ha ha ha ha...".