Có lẽ người kia có thể giải được Từ Bi Độ trên người Vân Trân.
Độc Thủ Y Tiên đi quá gấp, không kịp để lại thư.
Lần này sư phụ xuất hiện ở khách điếm là vì tin tức đã được xác thực, sốt ruột muốn chia sẻ với Vân Trân.
Mà Lệ Vô Ngân cũng là sư phụ nhờ hắn tới.
Từ Bi Độ có thể giải được sao?
"Chỉ là khả năng." Độc Thủ Y Tiên nhìn nàng, nghiêm túc nói, "Đã qua nhiều năm, người kia có còn ẩn cư ở đó hay không không ai biết.
Sau khi tìm được người kia, ông ta có đồng ý hỗ trợ giải độc hay không chúng ta cũng không rõ.
Cuối cùng, cho dù người kia đồng ý hỗ trợ giải độc, khả năng thành công là bao nhiêu không ai biết.
Cho dù giải độc, hài tử trong bụng con có thể giữ được không không ai có thể dám chắc."
Nhiều khả năng như vậy, xác suất có thể giải độc, mẫu tử có thể bình an liền trở nên rất nhỏ.
Nhưng hiện tại, Vân Trân và Độc Thủ Y Tiên đều không giải được Từ Bi Độ, trong thiên hạ cũng rất ít người có thể giải được nó.
Trước mắt, người mà Độc Thủ Y Tiên nhắc tới chính là hi vọng cuối cùng của họ.
Dù hi vọng kia rất nhỏ, Vân Trân cũng phải bắt được.
"Cho nên con phải suy nghĩ cho kỹ." Độc Thủ Y Tiên nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.
Đi, tỷ lệ trị khỏi vô cùng nhỏ.
Không đi, vậy hai tháng còn lại, nàng có thể ở bên Triệu Húc, những ngày tháng cuối cùng có thể có Triệu Húc làm bạn bên cạnh.
Do vậy, Độc Thủ Y Tiên cho nàng lựa chọn.
Lựa chọn tất nhiên rất khó khăn.
Một khi chọn sai, cuộc đời này, có lẽ nàng sẽ không thể gặp lại Triệu Húc.
"Con suy nghĩ cẩn thận rồi, sư phụ." Rất nhanh, Vân Trân gật đầu nói, "Con muốn đi."
"Nơi đó rất xa, đi đi về về phải hơn hai tháng.
Nếu con lựa chọn đi, không trị khỏi, vậy con sẽ không thể gặp lại Túc Vương nữa.
Nếu con đã nghĩ kỹ, vậy trở về từ biết ngài ấy đi."
Triệu Húc là Túc Vương.
Hắn bị hoàng đế phái tới thành Quán Châu, thành Quán Châu là đất phong của hắn.
Không có mệnh lệnh của hoàng đế, chư hầu vương không được rời khỏi đất phong, đặc biệt là mục đích của chuyến đi này ở ngoài thổ địa Vân Hán Quốc.
Bởi vậy, chuyến đi này chỉ có thể là một mình Vân Trân đi, Triệu Húc không đi được.
Nghe Độc Thủ Y Tiên nhắc tới Triệu Húc, giãy giụa một chút, Vân Trân lắc đầu: "Không được, sư phụ."
Nói tới đây, nàng nhìn Lệ Vô Ngân.
"Tạm thời cứ để chàng cho rằng con đã chết trong biển lửa kia đi." Vân Trân chua xót nói.
Nàng rời đi lâu như vậy, người trong Túc Vương phủ hẳn đã phát hiện Tê Thư Trai bốc cháy, nàng bị nhốt trong biển lửa.
Mà Triệu Húc có lẽ cũng đã về Túc Vương phủ, đã biết hỏa hoạn.
Có lẽ lúc này, bọn họ đều cho rằng nàng bị thiêu chết.
Thi thể Lệ Vô Ngân chuẩn bị chắc cũng bị người của Túc Vương phủ phát hiện.
Mà lần này nàng đi tìm đại phu kia, sư phụ đã nói rất rõ, tìm được là một chuyện, sau khi tìm được có trị khỏi hay không là một chuyện khác.
Bọn họ hiện tại chẳng qua đang níu kéo tia hi vọng cuối cùng.
Nếu có thể trị khỏi, mọi người đều vui mừng, mấy tháng sau, nàng trở về thành Quán Châu, đoàn tụ với Triệu Húc.
Nhưng nếu trị không hết thì sao?
Nàng chết ở bên ngoài thì sao?
Trong khoảng thời gian nàng đi, Triệu Húc chắc chắn sẽ canh cánh trong lòng, vì nàng mà lo lắng, vì nàng mà căng thẳng.
Đây là sự tra tấn đối với Triệu Húc, cũng là dành cho nàng..