Hôm nay, ông chủ cửa hàng may vá phái người tới nói xiêm y nàng đặt may hôm trước đã xong, nếu nàng có thời gian có thể tới tiệm xem, có chỗ nào không hài lòng, có thể nói sư phó trong tiệm sửa tại chỗ.
Tử Thị vừa lúc không có gì làm, liền một mình tới cửa hàng may vá.
Thứ nàng đặt may là y phục cho tiểu hài tử.
Từ khi nàng biết Vân Trân có thai, liền cân nhắc xem nên tặng quà gì.
Phụ thân hài tử là Túc Vương, những thứ quý báu đương nhiên không thiếu.
Với quan hệ của Tử Thị và Vân Trân cũng không cần thiết phải tặng thứ có giá trị.
Cuối cùng, Tử Thị quyết định đặt may ít y phục cho hài tử, sau đó dành thời gian tới chùa miếu gần đây, cầu bùa bình an cho hài tử.
Sau khi tới cửa hàng may vá, kiểm tra xiêm y, Tử Thị cảm thấy không tệ.
Sau khi thanh toán tiền, nàng nhờ tiểu nhị đưa đồ về chỗ ở.
Nàng tạm thời chưa muốn về, còn muốn đi dạo trong thành Quán Châu.
Nàng đã lâu không tự do dạo phố như vậy.
Trước khi Tào gia xảy ra chuyện, nàng còn nhỏ, ra ngoài đều có người hầu trong nhà ôm.
Mẫu thân nàng là nữ nhân ôn nhu, không thường xuyên bế nàng ra ngoài đi lại.
Cho nên, ấn tượng ban đầu của nàng về chợ chỉ có hồ lô ngào đường.
Sau đó, nàng lớn hơn một chút, Tào gia xảy ra chuyện, nàng bị đưa vào Vĩnh Hạng.
Vĩnh Hạng là nơi khiến con người tuyệt vọng.
Rất ít ai như bọn họ còn có thể rời khỏi nơi đó.
Nếu không phải ôn dịch xuất hiện, có lẽ đến bây giờ nàng vẫn không có cách rời khỏi Vĩnh Hạng.
Kế tiếp là lật lại bản án cho Tào gia.
Trước khi thành công lật lại bản án, nàng từng có cơ hội đến chờ, nhưng khi ấy trong lòng nàng chỉ muốn rửa sạch tội danh cho phụ thân, nàng có tâm trạng để ý chợ náo nhiệt.
Mãi đến khi tới thành Quán Châu.
Sau khi gặp Vân Trân ở Quán Châu, tâm trạng nàng liền thả lỏng.
Có lẽ nàng nên hưởng thụ tự do vất vả lắm mới có được này.
Rất ít có người, có thể giống bọn họ giống nhau, còn có thể rời đi nơi đó.
Cuộc đời trước đây đều sống dưới oan khuất của Tào gia, hiện tại, oan tình của Tào gia đã được rửa sạch, nàng có lẽ có thể sống vì bản thân mình.
"Hồ lô ngào đường! Hồ lô ngào đường đây! Hô lô ngào đường đây, không ngon không lấy tiền!" Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng hét to.
Tử Thị hoàn hồn.
Nàng ngẩng đầu nhìn người bán rong thét to bên đường.
Hồ lô ngào đường trong tay người bán rong vừa to vừa hồng.
Từ xa nhìn qua liền biết ăn vào chắc chắn vừa thơm vừa ngọt.
Tử Thị không khỏi nhớ tới lần cuối mình ăn hồ lô ngào đường.
Hôm đó, Hoài An Hầu quá cố dẫn người vào Tào gia xét nhà, khi ấy tay nàng vừa nhận hồ lô ngào đường mẫu thân mới mua về.
Nàng cầm trong tay, còn chưa kịp ăn, liền thấy một đám người hùng hổ xông vào, vừa la hét vừa đập đồ.
Rất đáng sợ.
Tử Thị nhớ lại cảm giác lúc đó.
Trước kia, nàng chưa từng thấy cảnh quan làm việc.
Nhưng ngày đó, quan binh tới Tào gia xét nhà trong mắt Tử Thị là ác ma, ác ma từ địa ngục tới.
Hồ lô ngào đường trong tay chưa kịp ăn đã rơi xuống đất, sau đó nàng trơ mắt nhìn nó bị quan binh dẫm đạp!.