Bởi vì hắn không muốn gặp người kia.
Hắn sợ mình gặp người kia, sẽ không nhịn được ra tay giết người.
Hắn vốn là người giang hồ, còn là "ma giáo".
Người của "ma giáo", muốn lấy mạng một người vốn không cần nhiều lý do như vậy.
Thấy đối phương gật đầu, ánh mắt Vân Trân trở nên ảm đạm.
Nàng biết Lệ Vô Ngân không nên ở lại.
Không vì ai khác, chỉ với thân phận của hắn, hắn đã không thể ở lịa.
Nhưng hiện giờ thời gian của nàng không nhiều.
Sợ lần này ly biệt sẽ là vĩnh biệt.
Bằng hữu dễ tìm, tri kỷ khó cầu.
Nàng không biết mình và Lệ Vô Ngân có tính là bằng hữu hay không?
Hoặc là xem như tri kỷ?
Bọn họ chưa từng cố gắng tìm hiểu lẫn nhau, nhưng vẫn hiểu đối phương nghĩ gì.
Có lẽ trên thế gia này có một mối quan hệ không cần dùng thứ gì để khái quát.
"Vậy ngươi cứ đưa ta tới đây là được." Vân Trân nói với hắn.
Nàng biết Lệ Vô Ngân không thích tiếp xúc với người trong quan phủ, quân đội cũng vậy.
Con đường kế tiếp đã an toàn, cho nên cứ cáo biệt ở đây vậy.
"Ta nhìn ngươi đi." Vân Trân nói.
Lệ Vô Ngân nhìn nàng.
Đôi mắt lạnh lẽo kia như băng dày vạn trượng.
Ngoại trừ lạnh nhạt thì không còn tình cảm nào khác.
Nhưng Vân Trân biết, không phải Lệ Vô Ngân lạnh nhạt với nàng, hắn chỉ là có thói quen "lạnh nhạt" với người đời.
Một cơn gió lướt qua.
Chỉ cái chớp mắt, Lệ Vô Ngân đã biến mất.
Đừng gặp lại nữa.
Trong lòng nàng thầm nói với Lệ Vô Ngân.
Ban đêm, Triệu Húc nhận được tin, lập tức lên đường tới doanh địa.
Sau khi nhìn thấy Vân Trân trong lều trại, Triệu Húc ôm chặt lấy nàng, hận không thể khảm nàng vào sâu trong thân thể, vĩnh viễn không rời xa.
Mãi đến khi Vân Trân ho khan, hắn mới cuống quít buông nàng ta, bắt lấy cánh tay nàng, lo lắng hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"
Vân Trân lắc đầu: "Thiếp rất tốt, không bị thương ở đâu cả."
Triệu Húc nhìn nàng chằm chằm: "Ta thật sự rất sợ." Nói xong, hắn lần nữa ôm lấy nàng.
Hắn thật sự bị dọa.
Hắn không ngờ nàng lại nhân lúc hắn không chú ý, dùng ngân châm đánh ngất hắn.
Khoảnh khắc ngất xỉu, trong lòng hắn bi phẫn đan xen.
Sau đó, đến khi tỉnh lại, hắn liền phái người ở Nham Biên thành toàn lực lùng bắt người Nhung, đồng thời tìm kiếm tung tích của Vân Trân.
Cuối cùng, bọn họ bắt được hai người Nhung.
Qua nghiêm hình thẩm vấn, trong đó có một kẻ không chịu nổi, kể lại mọi chuyện.
Sau khi biết, Triệu Húc lập tức đuổi tới vách núi Vân Trân rơi xuống.
Khi đó, trời đã qua rạng sáng.
Trên vách núi, gió rất lớn.
Ngoại trừ tiếng gió, ngoại trừ tiếng kêu của hắn thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Sợ hãi trong lòng phóng đại vô hạn.
Hắn đã từng cho rằng không có gì thống khổ hơn mất đi nàng.
Nhưng khoảnh khắc đó, hắn phát hiện, thống khổ hơn mất đi nàng chính là lần nữa mất đi nàng.
Hắn vốn định dẫn người xuống đáy vực tìm nàng.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Nhưng khi đó đã quá muộn.
Đường xuống vực rất khó đi, bọn họ lại không biết bên dưới có gì, cho dù người có võ công cao cường cũng không dám tùy tiện đi xuống.
Liễu Minh Nhẫn khuyên bảo hắn.
Hắn biết, trong đêm đi xuống vô cùng nguy hiểm.
Hắn không phải người tùy tiện hi sinh tính mạng của cấp dưới.
Cho nên hắn ngã ngồi bên xe ngựa, chờ tới hừng đông.
Sau hừng đông, hắn liền phái người dọc theo đường nhỏ bên cạnh đi xuống.
....