Thịt gà thơm phức, vô cùng hấp dẫn.
Trong lúc nàng không tập trung, Lệ Vô Ngân đã xẻ thịt gà, đặt trên một chiếc lá sạch sẽ.
Đối mặt với đồ ăn ngon như thế, Vân Trân vốn mang tâm sự nặng nề cũng phải quên đi.
"Đa tạ." Nàng nhận lấy thịt gà Lệ Vô Ngân đưa tới, nói.
Kế tiếp lại là khoảng thời gian trầm mặc.
Mãi đến khi bọn họ ăn xong gà nướng, vẫn không ai nói chuyện.
Tuy không ai nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa họ không hề xấu hổ, giống như xưa nay đều như vậy.
Vân Trân không khỏi nhớ lại nhiều năm trước, cảnh tượng nàng và Lệ Vô Ngân quen nhau ở Thượng Thanh biệt trang.
Đó là nơi trầm mặc khiến người ta tuyệt vọng.
Nàng ở đó đã quen Lệ Vô Ngân.
Nhưng dù họ quen nhau, thời điểm ở cùng nhau cũng không nói chuyện nhiều lắm.
Đôi khi, nàng cần sự trầm mặc này để tự hỏi chính mình.
Đặc biệt là hiện tại.
"Chúng ta có thể rời khỏi đây không?" Vân Trân hỏi.
Nàng đương nhiên tin vào võ công của Lệ Vô Ngân.
Tuy nàng sống trong giang hồ không lâu nhưng cũng biết, thiên hạ bây giờ rất ít người có võ công vượt qua Lệ Vô Ngân, càng đừng nói là đánh bại hắn.
Nhưng nơi này dù sao cũng là đáy vực.
Xuống thì dễ, lên lại khó.
"Hừng đông ngày mai ta lại tìm đường ra." Lệ Vô Ngân lạnh lùng nói.
Vân Trân gật đầu.
Trước mắt chỉ có cách này.
Có điều nếu nàng cứ thế biến mất, Triệu Húc sớm muộn cũng tra được chuyện xe ngựa rơi xuống vực, đến lúc đó...!
Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi căng thẳng.
Thật ra nàng cũng cẩn thận suy nghĩ, có nên nhân cơ hội này giả chết bỏ đi không, miễn cho tương lai lại khiến Triệu Húc đón nhận nỗi đau mất con, còn có việc nàng qua đời...!
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu, lập tức bị nàng phủ quyết.
Hiện tại chỉ có thể đi về phía trước, không còn đường lui.
Ban đêm, Vân Trân và Lệ Vô Ngân nghỉ ngơi ở đáy vực.
Hôm sau tỉnh lại, hai người tìm đồ lấp đầy bụng, sau đó bắt đầu tìm đường ra.
Mãi đến chiều, họ mới tìm được một con đường mòn nhỏ.
Có điều con đường kia đã bỏ hoang rất lâu, nước mưa cọ rửa, đá trên núi lăn xuống, có đoạn đường căn bản không thể đi tiếp.
May mà trong bọn họ còn có Lệ Vô Ngân võ công cao cường.
Đường người thường không thể đi, nhưng có Lệ Vô Ngân nâng Vân Trân, dùng khinh công bay qua.
Trước khi mặt trời lạnh, bọn họ rốt cuộc cũng rời khỏi đáy vực, lên trên.
Nhưng xung quanh dân cư thưa thớt, địa hình nơi này bọn họ cũng không biết rõ, chỉ đành dựa vào hành trình và thời gian phán đoán Nham Biên thành nằm ở phía Tây Bắc.
Bọn họ lại đi một đoạn, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi có dân cư.
Lệ Vô Ngân bảo Vân Trân ở lại, tự mình qua xem xét.
Không bao lâu, Lệ Vô Ngân trở về.
"Phía trước là quân đội của Trấn Bắc quân đóng ở phía Tây Bắc Nham Biên thành." Lệ Vô Ngân nói, "Nàng qua đó, sẽ có người đón nàng về."
Nói xong, Lệ Vô Ngân xoay người đi về phía quân doanh kia.
Nhưng hắn đi vài bước, phát hiện Vân Trân không nhúc nhích, dừng lại, nhìn nàng.
"Ngươi phải đi sao?" Vân Trân hỏi.
Ngươi đưa ta đến đó, rồi rời đi sao?
Dưới cái nhìn chăm chú của Vân Trân, Lệ Vô Ngân gật đầu.
Hắn vốn không nên xuất hiện ở nơi này.
Chẳng qua nàng gặp nguy hiểm, hắn mới không thể không xuất hiện.
Hiện tại, nguy hiểm đã qua, hắn nên đi rồi..