Nghĩ đến Triệu Húc, Vân Trân nghiến răng, nắm chặt dây cương.
Nhưng ngay lúc này, sự cố xảy ra.
Thời điểm muốn né tránh mũi tên tiếp theo bắn tới, nàng phân tâm không chú ý phía trước.
Chờ nàng hoàn hồn mới phát hiện trước mặt đã không còn đường đi.
Con ngựa mất khống chế mang theo xe ngựa cùng Vân Trân vọt qua vực thẳm.
Vân Trân chưa kịp hét lớn, đã theo xe ngựa ngã xuống.
Nàng văng ra khỏi xe ngựa.
Bên tai là tiếng gió, thân thể không ngừng rơi xuống.
Giờ khắc này, nàng biết bản thân không thoát được.
Không thoát được, không còn ai có thể cứu nàng.
Nhưng nàng không hối hận.
Bởi vì ít nhất trước khi chết, nàng đã cứu được Triệu Húc.
Cái chết của nàng có giá trị, chứ không phải chết trên giường bệnh.
Chỉ là...!
Hi vọng đám người Nhung đó cho rằng Triệu Húc cũng ở trên xe ngựa.
Như vậy, bọn chúng sẽ không quay lại tìm.
Triệu Húc cũng có thể an toàn.
...!
Sau khi xe ngựa rơi xuống vực thẳm, bên vực xuất hiện người Nhung.
Bọn chúng ghé tai nhau, dùng ngôn ngữ người Nhung nói chuyện, có lẽ là đang nói ngã xuống từ nơi cao như vậy, người trong xe ngựa chắc chắn sẽ chết.
Bọn họ đứng bên vực thẳm một lúc, liền giục ngựa bỏ đi.
...!
Màn đêm dần buông xuống.
Ám Thất tìm được Triệu Húc đang hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, Triệu Húc chỉ thấy Ám Thất cả người đầy máu.
"Vương gia." Ám Thất quỳ gối trước mặt, trong tay cầm cây cung và cây roi màu đen.
Đó là vũ khí của Ám Cửu và Ám Thập.
Bọn họ đã chết trong tay người Nhung, Ám Thất lo cho sự an nguy của Triệu Húc, không có cách nào mai táng bọn họ, chỉ có thể mang vũ khí về trước.
"Vương gia?" Ám Thất thấy Triệu Húc tỉnh lại, sắc mặt không đúng lắm, lo lắng nhìn hắn.
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn trời, thất thần hỏi: "Sao ngươi tìm được ta?"
"Thời điểm thuộc hạ quay lại phát hiện có sói lang thang gần đây, lúc này mới tìm được vương gia trong bụi cỏ." Ám Thất nói.
Quả thật phía sau bọn họ có một con sói mới chết không lâu.
Nghe Ám Thất nói xong, Triệu Húc vẫn trầm mặc.
"Vậy có quân đội Biên Nham thành tới đây không?" Triệu Húc hỏi.
Thời điểm hỏi, hắn không phát hiện giọng mình đang run rẩy.
Ám Thất nhìn hắn, lắc đầu.
Ngay lập tức, sắc mặt Triệu Húc trắng bệch.
"Giá!"
"Giá!"
"Giá!"
Đúng lúc này, trong bóng đêm, có đội nhân mã từ hướng Nham Biên thành chạy tới.
Rất nhanh, những người đó đã đến trước mặt, nhìn Triệu Húc và Ám Thất trong bụi cỏ.
"Vương gia!"
"Túc Vương!"
"Thần cứu giá chậm trễ..."
Đó là Trấn Bắc quân đóng tại Nham Biên thành.
Ngay khi đoàn người Triệu Húc rời khỏi Nham Biên thành không lâu, Trấn Bắc quân đóng tại Nham Biên thành phát hiện dấu vết của người Nhung hoạt động.
Bọn họ dọc theo dấu vết, tìm đến khách điếm Triệu Húc ở.
Sau khi thẩm vấn mới biết, lão bán khách điếm kia thế mà là thám tử người Nhung sắp xếp vào Biên Nham thành.
Thám tử kia vào Nham Biên thành đã năm sáu năm, không ngừng âm thầm thu thập tin tức ở Biên Nham thành.
Lần này, vô tình biết được thân phận của Triệu Húc, ông ta cố ý dẫn dụ Triệu Húc tới núi vô danh, sau đó bố trí mai phục trên đường về, muốn giết Triệu Húc.
Sau khi Trấn Bắc quân thẩm tra, biết Túc Vương gặp nguy hiểm, Liễu Minh Nhẫn tự mình mang binh tới chi viện.
"Túc Vương, ngài có bị thương không?" Liễu Minh Nhẫn hỏi.
Triệu Húc lắc đầu, từ dưới đất đứng dậy.
Nhìn đêm tối, ánh mắt Triệu Húc trở nên lạnh lẽo: "Toàn lực lùng bắt người Nhung trong địa giới Nham Biên thành!".