Mục tiêu của hắn quá lớn, hắn không gánh vác nổi nguy hiểm này.
Tuy rằng trong đầu hắn hiện lên rất nhiều thứ, nhưng trong hiện thực, tất cả chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Hắn nhìn Vân Trân.
Nếu Vân Trân không đồng ý, vậy hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn.
Nhưng Vân Trân dường như không phản đối.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, Vân Trân trịnh trọng gật đầu: "Vâng."
Triệu Húc thấy nàng đồng ý, thở phào.
"Tới đây." Nói rồi, hắn vươn tay về phía nàng.
Vân Trân đặt tay lên tay hắn, xuống xe ngựa.
Hai người đến bụi cỏ bên cạnh.
"Nàng cứ ẩn nấp ở đây.
Ta tìm được cứu binh sẽ lập tức quay lại đón nàng.
Nếu tới khi trời tối ta vẫn chưa trở về, nàng không cần về Nham Biên thành, cứ tìm một nơi an toàn trốn đi, có biết chưa?" Triệu Húc nắm tay nàng, nói.
"Thiếp biết rồi." Vân Trân gật đầu, "Chàng yên tâm, thiếp sẽ tự bảo vệ mình.
Thiếp có thể ôm chàng một cái không?"
Triệu Húc xoa đầu nàng, sau đó ôm nàng vào lòng.
Ôm rồi, hắn không muốn buông ra.
Nhưng hắn lại không thể không buông tay.
Hắn biết thời gian cấp bách.
Hắn cắn răng, nhẫn tâm buông nàng ra.
Nhưng ngay lúc này, trên cổ đột nhiên như bị muỗi đốt.
Triệu Húc dừng lại.
Lúc này, Vân Trân từ trong lòng hắn bước ra, bình tĩnh nhìn hắn.
Trong đầu Triệu Húc lóe lên một suy nghĩ đáng sợ.
"Nàng...!Nàng..." Còn chưa nói xong, hắn đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Thấy vậy, Vân Trân không dám trì hoãn, vội kéo hắn tới sau bụi cỏ, sau đó xóa sạch dấu vết xung quanh.
Làm xong tất cả, nàng nhìn Triệu Húc thật sâu, không hề lưu luyến, xoay người lên xe ngựa.
"Giá!"
Nàng cầm roi quất xuống.
Cập nhật truyện nhanh tại * TгЦм tгuуen.Vn *
Xe ngựa chạy về hướng Nham Biên thành.
Kế tiếp, tất cả cứ giao cho vận mệnh vậy.
"Giá!"
"Giá!"
"Giá!"
Ngay lúc Vân Trân đánh xe lao qua khe núi, trên sườn núi bên cạnh cũng có mười mấy người cưỡi ngựa lao xuống.
Những kẻ đó ăn mặc giống hệt người Nhung mai phục bọn họ.
Hiển nhiên là đồng lõa.
Bọn họ thấy Vân Trân đánh xe, tuy rằng người đánh xe là nữ nhân, nhưng kiểu dáng xe ngựa bọn họ vẫn còn nhớ, liền biết đây là mục tiêu họ muốn đuổi giết.
Vân Trân nhìn mười mấy người kia từ sườn núi lao xuống, tay giơ cao roi ngựa, tăng tốc.
Không thể để họ phát hiện Triệu Húc không còn trên xe ngựa.
Nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại tìm ven đường.
Như thế, Triệu Húc bị nàng giấu đi rất có khả năng sẽ bị tìm thấy.
Không được.
Không thể để họ phát hiện.
Nghĩ vậy, Vân Trân ra roi đánh xe.
Vèo.
Đúng lúc này, có người kéo cung bắn tên.
Liên tiếp mũi tên bắn tới, đa số đều dính vào thùng xe, Vân Trân không sao.
Nhưng có một mũi tên không may bắn trúng lưng ngựa.
Con ngựa bị thương, hí vang một tiếng, sau đó phát cuồng, không nghe Vân Trân khống chế, nổi loạn lao về phía trước.
"Dừng lại, dừng lại!" Vân Trân cố gắng nắm chặt dây cương, muốn khống chế xe ngựa.
Nhưng con ngựa nổi điên nào dễ khống chế như vậy?
Vân Trân nghĩ mọi cách cũng không thể làm nó bình tĩnh, ngược lại là chính mình, rất nhiều lần thiếu chút bị xóc xuống xe ngựa..