Ban đầu, Liễu Khiếu Lâm nhận được lệnh của Liễu Trản Anh, cố ý phái người gây khó khăn cho việc làm ăn của Vương gia ở Bắc địa.
Tuy rằng là phiền phức, nhưng không đáng sợ như "thông địch phản quốc".
Sau này, phát triển đến nông nỗi nghiêm trọng như thế cũng vì Vương gia ở Bắc địa cây to đón gió, đặc biệt là mấy năm nay, theo việc làm ăn ngày càng thuận lợi, không ít kẻ đỏ mắt, tâm tư lung lay, nhân cơ hội thu mua hộ vệ bên cạnh Liễu Khiếu Lâm, thì thầm bên tai gã.
Liễu Khiếu Lâm là người thô kệch, còn không có đầu óc, thích bênh vực người mình.
Trong mắt gã, muội tử nhà gã là người tốt nhất thiên hạ, Túc Vương cưới nữ nhi Liễu gia nhà họ nên cung phụng như tiên nữ, yêu chiều hết mực.
Không ngờ, sự thật lại chênh lệch với chờ mong ban đầu quá lớn, gã tức giận.
Hơn nữa thị vệ thân cận bị thu mua, vì thế gã mới làm lớn chuyện này.
Cả sự việc, căn nguyên do ân oán giữa Vân Trân và Liễu Trản Anh mà ra, nhưng những kẻ đỏ mắt với người Vương gia đổ thêm dầu vào lửa mới khiến tình thế càng nghiêm trọng.
"Vương lão gia nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa." Vân Trân cáo từ.
"Vân đại phu đi thong thả.
Quân Ngọc, mau đi tiễn Vân đại phu." Vương lão gia nói.
"Vâng, phụ thân." Vương Quân Ngọc gật đầu, "Vân đại phu, mời bên này."
"Đa tạ." Vân Trân gật đầu với Vương Quân Ngọc.
Vương Quân Ngọc tiễn Vân Trân ra ngoài.
"Chuyện lần này ít nhiều nhờ Vân đại phu và Túc Vương.
Chờ sức khỏe phụ thân khôi phục, chúng ta sẽ mang lễ vật tới cửa, giáp mặt cảm tạ Vân đại phu và Túc Vương."
"Vương công tử khác khí rồi.
Chuyện này..."
"Không, đây là chuyện đương nhiên." Vương Quân Ngọc xua tay.
Thật ra hai ngày nay, hắn và phụ thân đã thương lượng.
Tuy rằng ngọc Tuy Cổ tốt, nhưng Vương gia dù sao cũng là thương hộ, e rằng chỉ với bọn họ và mấy đối tác kia chắc chắn không gặp nổi cục xương lớn như vậy.
Từ xưa đến nay, dân không đấu với quan.
Qua chuyện lần này, bọn họ càng hiểu rõ đạo lý "trong triều có người việc dễ làm".
Nếu bọn họ muốn tiếp tục kinh doanh ngọc Tuy Cổ, bắt buộc phải tìm một chỗ dựa, tìm tới tìm lui, Túc Vương Triệu Húc đương nhiên là người được chọn tốt nhất.
Do vậy, Vương Quân Ngọc cũng muốn nhân lúc còn ở Nham Biên thành, tìm cơ hội bái phỏng Túc Vương, nói chuyện này.
Ngày kế, sau khi Vương Quân Ngọc tới bái phỏng Triệu Húc, Vân Trân mới biết chuyện.
"Ta đã đồng ý hợp tác với họ." Nói xong, thấy Vân Trân nhìn mình, biết nàng lo lắng, Triệu Húc liền giải thích, "Nàng yên tâm, chuyện này ta đương nhiên sẽ không để bản thân chịu thiệt.
Ta đã cẩn thận suy nghĩ, Quán Châu hiện giờ là đất phong của ta, sau này nếu phụ hoàng không triệu kiến, chỉ sợ cả đời ta đều phải ở chỗ này.
Nếu đã phải ở đây, vậy tiền kiếm được trong sản nghiệp đương nhiên càng nhiều càng tốt..."
Vương gia tới cầu xin hắn che chở, hắn thu ngọc Tuy Cổ vào sản nghiệp, mỗi năm đều có thể được chia hoa hồng, Vương gia cũng không cần lo chuyện giống Liễu Khiếu Lâm lần nữa xảy ra.
Đối với hai bên mà nói, đây là vụ hợp tác đôi bên cùng có lợi.
"Chuyện này ta đã phân phó thủ hạ đi làm, nàng cứ yên tâm." Triệu Húc nói.
Vân Trân nhìn thẳng vào mắt hắn, cuối cùng gật đầu.
Nàng đương nhiên biết lời này của Triệu Húc là thật.
Nhưng Triệu Húc có thể đồng ý nhanh như vậy, chỉ sợ cũng là vì nể mặt nàng.
Trong lòng Vân Trân không thể không cảm động..