Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1152: 1152: Cố Nhân Hư Hư Thật Thật






Chim biết nói?
Hơn nữa còn không phải anh vũ?
Lòng hiếu kỳ bị gợi lên, Vân Trân đi theo nha hoàn.

Chờ tới nơi, nhìn con chim ngũ sắc đậu trên tay tiểu thương, Vân Trân phát hiện con chim kia cũng chỉ là một con anh vũ, có điều không giống chủng loại thường thấy ở Vân Hán Quốc, hẳn là loại anh vũ hiếm thấy ở tái ngoại.

Tuy không giống chờ mong, nhưng con chim kia sặc sỡ như cầu vòng, hơn nữa giọng hót cũng uyển chuyển êm tai, khiến người ta rất thích.

"Cô nương muốn mua con chim này không? Nó rất ngoan lại dễ nuôi.

Nếu cô nương muốn, mười lượng bạc có thể cầm đi." Tiểu thương nhìn nhóm người Vân Trân, tuy rằng cách ăn mặc không khoa trương, nhưng vải vóc không phải loại người thường có thể dùng, đặc biệt là xiêm y Vân Trân mặc, sợ rằng bán ở Bắc địa khẳng định sẽ lọt vào mắt xanh của thiên kim quý phủ, do vậy không nhịn được mà đề cử với họ.

Hai mắt nha hoàn tỏa sáng, muốn xúi giục Vân Trân mua con chim kia.

Có điều, Vân Trân lại vẫy tay, uyển chuyển từ chối.

"Đi thôi." Từ chối lòng nhiệt tình của tiểu thương kia xong, Vân Trân xoay người.

Nàng đi chưa được hai bước, đột nhiên dừng lại, hai mắt không dám tin mà nhìn ở góc phố.

Ngay lập tức, nàng nhấc làn váy, đuổi theo.

"Cô nương?"

"Cô nương."
Nha hoàn và Ám Thất thấy vậy, vội đi qua.

Vân Trân chạy tới nơi đó, dừng lại, nhìn xung quanh.

"Cô nương, đã xảy ra chuyện gì?" Ám Thất hỏi.

Vân Trân nhìn dòng người.

Dòng người náo nhiệt, người đến người đi, nhưng lại không có người nàng muốn tìm.

"Không có gì, có lẽ là ta nhìn lầm.

Chúng ta tiếp tục đi về phía trước thôi." Nói rồi, nàng nâng bước đi về phía trước.

Có lẽ thật sự do nàng nhìn lầm.

Người kia rời đi lâu như vậy, sao có thể xuất hiện ở Bắc địa? Xuất hiện ở Nham Biên thành?
Ám Thất nhìn bốn phía, không khỏi nghi hoặc.

Đi một lát, Ám Thất dẫn Vân Trân và nha hoàn tìm một gian tửu lâu ngồi xuống.

"Khách quan muốn ăn gì?" Tiểu nhị vội tới tiếp đón.


"Có món gì ngon?" Vân Trân hỏi.

Tiểu nhị giới thiệu từng món.

Vân Trân gật đầu: "Vậy lấy những món đó đi."
"Được thôi, khách quan chờ một lát." Khách điếm vung khăn trên vai, nhanh chóng chạy xuống bếp.

"Các ngươi cũng ngồi xuống đi." Vân Trân nói với Ám Thất và nha hoàn.

Hai người nhìn nhau, sau đó ngồi xuống hai bên trái phải của Vân Trân.

"Bán hoa lụa, bán hoa lụa đây.."
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng thét to.

"Vị đại gia này, mua hoa lụa cho tiểu nương tử đi.

Ngài xem đóa hoa này, thật xứng với tiểu nương tử!"
"Vị cô nương này, có muốn mua một đóa hoa lụa không?"
"Đi đi đi, đừng bán ở đây."
"A, phu nhân, tới mua hoa không?"
"Ta nói con người ngươi sao không chịu nghe vậy hả? Còn không mau cút cho ta...!A, ngươi làm gì đấy? Không thể lên lầu, mau xuống dưới cho ta..."
Bên dưới náo nhiệt.

Theo đó, Vân Trân nghe tiếng "đùng đùng đùng" lên cầu thang, sau đó "loảng xoảng" một tiếng, cửa phòng của họ bị người bên ngoài mở ra.

"Cô nương, mua hoa lụa không?" Một nam nhân đầu đội mặt nạ, tay vác rổ mặc áo xanh đẩy cửa vào, hỏi Vân Trân.

Mắt thấy người nọ muốn đến gần Vân Trân, Ám Thất lập tức cầm kiếm trên bàn, rút kiếm khỏi vỏ, ngăn cản người trước mặt..