Nhưng điều làm nàng không yên lòng nhất vẫn là chuyện này liệu có phải vì nàng mà ra hay không.
Nàng không muốn nghĩ bản thân quan trọng như vậy, cũng không muốn hoài nghi đây có phải vì trả thù nàng mà Liễu Trản Anh ra tay với người Liễu gia hay không.
Cho dù Liễu Trản Anh thật sự muốn trả thù nàng, vậy cũng không nên dùng mạng của cả nhà Vương gia trả thù mới đúng.
...!
Vân Trân tiễn người Vương gia đi.
Không bao lâu, bên phía Bạc Liễu Viện đã nhận được tin.
"Nương nương, nương nương, đúng như người dự đoán, người Vương gia đã tới cầu xin nữ nhân ở Tê Thư Trai.
Nhìn dáng vẻ, nữ nhân ở Tê Thư Trai kia định quản chuyện này." Bà tử Liễu gia cao hứng chạy vào, đắc ý bẩm báo với Liễu Trản Anh.
Liễu Trản Anh cười lạnh, phân phó bà tử vài câu rồi hỏi thăm về đại tẩu Dương Tuệ và Chiến Sơn Hà.
"Thiếu phu nhân nói hai ngày nữa sẽ lên đường về Bắc địa, Đông Quân tiểu thiếu gia đã lâu không gặp mẫu thân, chắc là rất nhớ thương." Bà tử trả lời.
Đông Quân tiểu thiếu gia chính là con trai độc nhất của đại ca Liễu Minh Cẩn - Liễu Minh Nhẫn.
Tiểu hài nhi chào đời đã mấy năm, hiện giờ là tiểu ma vương của quân doanh.
Nghe bà tử nhắc tới Liễu Đông Quân, Liễu Trản Anh không nhịn được mà khẽ cười.
Nàng còn nhớ năm đó thời điểm rời khỏi Bắc địa, Liễu Đông Quân vừa mới chào đời, còn chưa biết gọi nàng là tiểu cô cô, hiện tại chớp mắt đã thành tiểu ma vương...!
Nghĩ nghĩ, nụ cười trên mặt Liễu Trản Anh đột nhiên lạnh xuống.
Bà tử nhìn phản ứng của nàng, biết mình lỡ lời, không nên nhắc tới Liễu Đông Quân, vội thay đổi đề tài: "Còn về Chiến tướng quân, lão nô không biết ngài ấy định khi nào sẽ đi."
"Ngươi nói với gã, công việc trong quân bận rộn, chỗ của ta không có việc gì cần gã nhọc lòng, bão gã mau về đi."
"Vâng, lão nô biết rồi."
...!
Chạng vạng, Triệu Húc mới từ bên ngoài trở về.
Vân Trân kể lại chuyện ban ngày người Vương gia tới thăm với Triệu Húc.
"Thông địch phản quốc là tội lớn.
Tình huống nghiêm trọng, sẽ tịch thu tài sản và chém đầu cả nhà." Vân Trân nói, "Vương lão gia là người thông minh, cũng là người làm ăn biết bổn phận, tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà bán đứng Vân Hán Quốc, bỏ mặc người nhà của mình."
Tuy rằng hậu trạch của Vương lão gia cũng nạp thiếp thất.
Nhưng Vân Trân biết, Vương lão gia rất coi trọng Vương phu nhân và Vương Kỳ Lân.
Ông ấy sao có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy?
"Ta hiểu rồi.
Chuyện của Vương gia, ta sẽ phái người điều tra.
Có điều chuyện này liên quan tới Trấn Bắc quân.
Xưa nay tuần tra bảo vệ an nguy Bắc địa đều do Trấn Bắc Hầu toàn quyền phụ trách, người khác rất khó nhúng tay, dù ta là vương gia.
Nhưng nàng cũng không cần lo lắng, ta tin tưởng nhân phẩm của Trấn Bắc Hầu, cũng tin thủ hạ Trấn Bắc quân của ông ta.
Cho nên, nếu Vương lão gia trong sạch, ta đây chắc chắn sẽ trả lại công bằng cho ông ấy."
"Vâng, ta tin chàng." Vân Trân gật đầu.
Triệu Húc nghe thế, mỉm cười, nhưng nhận ra thời cơ không đúng, cuối cùng vẫn bị bản thân kìm chế lại.
"Nàng cứ yên tâm là được." Triệu Húc trấn an, "Ngày mai ta sẽ phái Ám Ngũ đi gặp người Vương gia, hỏi lại tình hình bên đó.
Bên phía huyện Lương Khê cũng sẽ sai người chuẩn bị chu toàn."
Lời Triệu Húc nói thật sự khiến người ta yên tâm.
Giống như hắn nói Vương lão gia sẽ không sao, Vương lão gia chắc chắn sẽ không sao.
Vân Trân mệt mỏi, chậm rãi thiếp đi.
Vân Trân ngủ rồi, Triệu Húc bận rộn ở thư phòng tới nửa đêm, lúc này mới lên giường nghỉ ngơi.
...!
Ba ngày sau, người Triệu Húc phái đi mang tin tức trở về..