Vương Kỳ Lân vừa nghe, lập tức bất mãn, trách Túc Vương kia.
Vương Quân Ngọc cũng lo liệu Vân Trân có phải bị vương phủ giam lỏng hay không.
Nếu không, sao ngay cả gặp bằng hữu cũng không được?
Nhưng bọn họ nào biết Triệu Húc không cho bọn họ gặp Vân Trân thật ra là vì lo sau khi Vân Trân gặp người Vương gia, sẽ mượn họ làm cớ, theo bọn họ rời khỏi Túc Vương phủ.
Mấy ngày nay, hai người họ ở chung nhìn có vẻ không tồi, không khí hài hòa, nhưng trong lòng Triệu Húc không có một giây phút nào không chìm trong sợ hãi cùng bất an.
Bởi vì hắn biết sở dĩ Vân Trân còn ở lại Túc Vương phủ là vì hắn "cầm tù" nàng, không cho phép nàng rời đi.
Một khi có cơ hội, sợ rằng Vân Trân vẫn sẽ bỏ tốn.
Do đó, người Vương gia tới khiến thần kinh trong đầu Triệu Húc căng chặt.
...!
Vương Quân Ngọc nói xong, Vương Kỳ Lân liền ôm cánh tay Vân Trân, làm nũng: "Sư phụ, khi nào người mới cùng Lân Nhi về huyện Lương Khê? Lân Nhi nhớ người, mẫu thân nhớ ngời, Vương Quân...!Đại ca cũng nhớ người.
Người không biết đâu, mấy ngày không có người, bệnh nhân tới y quán xem bệnh ngày càng đông, bọn họ đều đang đợi người, chờ người khi nào trở về.
Sư phụ, không có người ở bên, Lân Nhi học y thuật với ai?
Vương Kỳ Lân trái một câu "Sư phụ", phải một câu "Khi nào người về".
Triệu Húc ngồi cạnh nghe, mí mắt nhảy dựng theo.
Cuối cùng, hắn thấy Vân Trân nâng tay, dịu dàng xoa đầu Vương Kỳ Lân, ánh mắt dường như thả lỏng.
Triệu Húc thấy vậy, không khỏi căng thẳng, vội nói: "Vương tiểu công tử, thành Quán Châu náo nhiệt hơn huyện Lương Khê, đồ chơi cũng rất nhiều.
Hai ngày tới, bổn vương có thể phái hạ nhân trong phủ dẫn Vương tiểu công tử đi dạo trong thành.
Ngươi muốn cái gì, cứ việc nói, Túc Vương phủ sẽ trả.
Có điều hai ngày tới, sự vụ trong phủ khá nhiều, sợ rằng không có cách nào chiêu đãi hai vị.
Đến lúc đó, bổn vương sẽ sai quản gia trong phủ chuẩn bị lễ mọn gửi tặng Vương phu nhân."
Ý rất rõ ràng, các ngươi muốn ở lại thành Quán Châu, có thể.
Ta sẽ phái người chơi đùa với các ngươi, nhưng hai ngày sau các ngươi bắt buộc phải đi.
Khi đi, ta sẽ phái người chuẩn bị lễ vật, không để các ngươi uổng phí tới đây một chuyến.
Các ngươi cầm lễ vật thì đi ngay.
Còn về thứ khác, người khác, đừng hòng nghĩ nữa.
Ngươi muốn Trân Nhi sao?
Càng không thể.
Cho các ngươi ở thành Quán Châu chơi đùa hai ngày đã là không tồi, ngươi còn muốn mang người của ta đi?
Vương Kỳ Lân vốn đã có kế hoạch, không ngờ lại bị Triệu Húc trực tiếp gạt bỏ.
Nó muốn phản bác.
Lần này, Vương Quân Ngọc ngồi dối diện phản ứng trước, chắp tay với Triệu Húc: "Vương gia an bài chu toàn, thảo dân thay Lân Nhi cảm tạ vương gia.
Có điều hôm nay đã muộn, không tiện quấy rầy, thảo dân muốn dẫn đệ đệ cáo từ trước."
"Trong phủ có phòng khách, Vương công tử có thể ngủ lại trong phủ." Triệu Húc nhàn nhạt nói.
"Thịnh tình của vương gia, thảo dân hiểu.
Chỉ là Vương gia có mua biệt việt trong thành Quán Châu, hạ nhân ở đó đã thu dọn phòng ốc, thành thật xin lỗi."
"Như vậy thì tiếc thật." Triệu Húc gật đầu.
Trong lòng lại nghĩ Vương Quân Ngọc thức thời hơn tiểu hài nhi Vương Kỳ Lân kia rất nhiều, sau này, chắc chắn thành tựu sẽ không dừng ở đây.
"Ta không..." Thấy Vương Quân Ngọc cung kính, Triệu Húc hài lòng, Vương Kỳ Lân càng sốt ruột.
"Lân Nhi, cáo từ với vương gia và Vân đại phu đi." Vương Quân Ngọc đứng dậy, vẫy tay với nó..