Vân Trân sửng sốt, muốn rút tay về, lại phát hiện ngón tay bị Triệu Húc nắm chặt.
"Vương gia, ngài đừng nói bậy." Vân Trân dời mắt nhìn chằm chằm mũi chân.
"Ta không nói bậy.
Có điều, ta thích nàng như trước kia gọi ta là thiếu gia, hoặc có thể gọi ta là A Húc."
Lời này vừa hết, trái tim Vân Trân thoáng run rẩy.
.
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mary Sue |||||
Sự thật chứng minh Vân Trân không hề suy nghĩ miên man.
Triệu Húc hôm nay thật sự có hơi kỳ lạ.
Hắn không chỉ tự mình rửa mặt lau tay cho nàng, còn muốn giúp nàng mặc y phục.
Nhưng đã bị Vân Trân phát hiện ý đồ, ngăn cản trước.
Có lẽ Triệu Húc biết giúp nàng mặc y phục Vân Trân không chấp nhận được, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Chờ bọn họ ra ngoài, Triệu Húc lại nắm tay nàng, cùng dùng bữa sáng.
Ngày thường Triệu Húc không ăn cơm cùng Liễu Trản Anh, bởi vậy Hàn Lan Viện có nhà bếp và phòng ăn riêng.
Vào phòng ăn, sau khi nàng ngồi xuống, Triệu Húc lại bảo hạ nhân lấy thêm đệm dựa lót phía sau nàng, dáng vẻ cẩn thận kia giống như Vân Trân là món đồ sứ trân quý dễ bể, bắt buộc phải cẩn thận hoàn toàn.
Bữa sáng được mang lên.
Vân Trân phát hiện bữa sáng phá lệ...!Phong phú.
Chắc là có thể dùng từ "phong phú" để hình dung.
Không, không chỉ "phong phú", mà còn rất "dinh dưỡng", đủ loại đồ bổ đều đặt trên bàn.
Triệu Húc còn ở bên cạnh dặn dò hạ nhân sau này cứ làm bữa sáng như vậy, còn về cơm trưa và cơm chiều.
"..." Vân Trân.
Nàng chẳng hiểu gì cả.
Chẳng lẽ đồ ăn của Hàn Lan Viện vẫn luôn tốt như vậy?
"Nào, nếm thử cháo cá đi.
Sông ở Quán Châu có loại cá này, nghe nói ăn vào có thể..." Trong lúc Vân Trân còn nghĩ ngợi, Triệu Húc đã múc cho nàng một chén cháo, duỗi đến trước mặt nàng, muốn đút nàng ăn.
"Vương gia?" Vân Trân nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn.
Khoảnh khắc đó, Vân Trân thậm chí nghĩ Triệu Húc khác thường như vậy có phải vì hắn đã biết chuyện nàng trúng Từ Bi Độ không.
Hôm qua lúc hôn mê, nàng hình như nghe thấy tiếng Triệu Húc và đại phu nói chuyện.
Có điều, chắc không phải.
Từ Bi Độ là thuốc độ hiếm thấy trên thế gian.
Trên đời này người có thể vừa nhìn liền nhận ra chỉ đếm trên đầu ngón tay, không nên dễ dàng bị nhìn thấu như vậy.
Cho dù đại phu Triệu Húc mời đến lợi hại hẳn cũng không đoán ra nàng trúng độc Từ Bi Độ, nhiều nhất là nhìn ra sức khỏe nàng rất kém, khác với người thường.
Chẳng lẽ chỉ vì nguyên nhân này?
Nếu đây là nguyên nhân Triệu Húc lo lắng, vậy vui sướng trong mắt của hắn từ đâu mà ra?
"Vương gia, vương phi và Chiến tướng quân tới, đang ở ngoài viện." Đúng lúc này, có hạ nhân vào bẩm báo.
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Bầu không khí vốn nhẹ nhàng bỗng trở nên nặng nề.
Triệu Húc cất đi ý cười trên mặt, nhìn Vân Trân, thấy nàng khẽ cười, trong lòng không khỏi đau xót.
"Đi nói với vương gia và vương phi, bổn vương dùng bữa sáng xong sẽ gặp bọn họ." Triệu Húc nói.
"Nhưng..." Hạ nhân do dự, "Vương phi nói nếu vương gia ngài không gặp, nàng ấy và Chiến tướng quân sẽ chờ ở ngoài cửa Hàn Lan Viện, không đi.
Khi nào vương gia chịu gặp, bọn họ mới đi."
Triệu Húc nhíu mày.
Hắn đang muốn nói gì đó, nhưng bị Vân Trân giành trước: "Vương gia đi gặp vương phi đi."
Triệu Húc nhìn nàng, lắc đầu: "Vậy cứ để họ chờ."
....