Dương Tuệ lại hỏi vài câu về tình hình sức khỏe của Liễu Trản Anh, Vân Trân đều trả lời.
Dương Tuệ nghe xong, lộ vẻ lo lắng.
"Đại phu yên tâm, chúng ta sẽ bảo Trản Anh tĩnh dưỡng thật tốt." Dương Tuệ nói.
Vân Trân ở Bạc Liễu Viện nửa canh giờ, liền đứng dậy cáo từ.
Ra ngoài, nàng không nhịn được mà ôm lồng ngực, ho khan mấy tiếng.
Nàng quay đầu nhìn về phía phòng của Liễu Trản Anh.
Xem ra Túc Vương phủ này thật sự không thể ở tiếp nữa.
Nàng hao phí sức lực kéo Liễu Trản Anh từ quỷ môn quan trở về, sau đó nhìn hài tử của nàng ấy và Triệu Húc chào đời.
Hiện giờ, thê nhi Triệu Húc đã có đủ, nàng còn ở lại làm gì?
Nàng có gì không yên tâm nữa?
Không bằng trở về.
Không bằng trở về.
"Khụ khụ khụ..." Vân Trân xoay người rời đi.
Lúc này, nàng phát hiện Quả Nhi đứng sau núi giả trước mặt nhìn nàng.
Vân Trân ngây ra, đi về phía trước.
Thời điểm đi ngang qua Quả Nhi, nàng nghe Quả Nhi hỏi: "Ngươi khi nào thì rời khỏi Túc Vương phủ?"
Vân Trân dừng lại, có điều không quay đầu nhìn nàng ta.
"Hiện tại vương phi đã sinh hài tử, ngươi ở lại vương phủ có mục đích gì? Chẳng lẽ chờ vương gia, chờ những người khác trong vương phủ nhận ra thân phận của ngươi hả?" Quả Nhi nắm chặt hai tay, hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta cũng muốn rời đi.
Chỉ là đi không được."
"Với bản lĩnh của ngươi, muốn đi không phải rất dễ sao? Ngươi không phải lợi hại lắm à?" Quả Nhi bất mãn nhíu mày, "Vương phi bây giờ đã tỉnh, sau này ngươi xem bệnh cho nàng ấy, còn mang mũ có rèm, nàng ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Nàng ấy mới sinh hài tử, sức khỏe rất yếu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
"..." Ánh mắt Vân Trân xẹt qua một tia mất kiên nhẫn.
Nàng không muốn tiếp tục nói chuyện với Quả Nhi.
Quả Nhi sớm đã rơi vào ma chướng, có thành kiến với nàng, dù nàng giải thích thế nào, Quả Nhi cũng sẽ không tin.
Huống chi Quả Nhi hiện giờ là gì của nàng, nàng tại sao phải giải thích với nàng ta?
Nghĩ đến đây, Vân Trân không để ý tới Quả Nhi nữa, nhấc chân bỏ đi.
"Hừ!" Quả Nhi đứng tại chỗ, hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng bỏ đi.
Quả Nhi đi xa rồi, sau núi giả có một người bước ra.
Chiến Sơn Hà đứng tại chỗ Quả Nhi vừa đứng, nhìn về hướng Quả Nhi rời đi, lại nhìn theo hướng của Vân Trân.
Cuối cùng, gã nhíu mày, đi theo Vân Trân.
...!
Vân Trân về Tê Thư Trai.
Đóng kỹ cửa lại, nàng mới gỡ mũ có rèm che xuống.
"Khụ khụ khụ...!Khụ khụ..."
Một tay nàng ôm ngực, một tay cầm ấm trà, rót ly nước, sau đó bưng lên một hơi uống cạn.
Uống xong, Vân Trân đè cạnh bàn, ngồi xuống, cơn ho mới dần ngừng lại.
Không thể tiếp tục ở Túc Vương phủ nữa.
Ý niệm này lần nữa xuất hiện.
Nhưng không có lệnh của Triệu Húc, ngay cả cổng lớn của Túc Vương phủ nàng cũng không ra được.
Cho nên, nàng bắt buộc phải đi gặp Triệu Húc.
Nhưng mấy ngày qua, hạ nhân nói Triệu Húc rất bận, ngoại trừ tiếp kiến quan viên đến chúc mừng và xử lý công vụ ở Quán Châu, hắn có rất ít thời gian rảnh rỗi.
Vân Trân không biết hắn bận thật, hay đơn thuận không muốn để nàng tìm được hắn.
Nhưng hiện tại, nàng bắt buộc phải mạo hiểm một lần.
Vân Trân đội mũ có rèm rời khỏi phòng.
Sau khi nàng rời đi, một người từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Người kia không phải ai khác, chính là Chiến Sơn Hà vừa xuất hiện ở núi giả.
Lúc này, trên mặt Chiến Sơn Hà ngoại trừ khiếp sợ thì chính là phẫn nộ..