Tích Tuyết chậm rãi ngẩng đầu.
Thời điểm trông thấy gương mặt hơi quen mắt này, Chiến Sơn Hà thoáng nhíu mày.
Trong đầu vang lên những lời Liễu Minh Cẩn nói với gã ở cổng Lạc Khê biệt viện hôm đó:
Trong lòng Lục hoàng tử vẫn luôn có một người.
Trản Anh chính vì nguyên nhân này mà biến thành bộ dáng như bây giờ.
Người trước mặt lúc này rõ ràng tương tự người xuống xe ngựa hôm đó, đặc biệt là mũi và miệng, rất giống.
Chiến Sơn Hà liếc nhìn Triệu Húc.
"Sơn Hà? Sao vậy?" Dương Tuệ hỏi gã.
"Không có gì." Chiến Sơn Hà lắc đầu.
Dương Tuệ thấy gã không nói, lần nữa nhìn Triệu Húc: "Túc Vương, ngài rốt cuộc có ý gì?"
Triệu Húc ngồi trên thượng vị, khẽ cau mày.
"Nguyên Bảo, dẫn nàng xuống nhận phạt." Triệu Húc nói.
"Vâng." Nguyên Bảo đứng ra, chỉ huy người phía sau, muốn dẫn Tích Tuyết đi.
"Vương gia, vương gia..." Tích Tuyết kêu to, "Xin ngài tha cho Thính Phong đi.
Thính Phong không phải cố ý chống đối vương phi...!Vương gia, vương gia..."
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau kéo xuống!" Triệu Húc lạnh giọng quát lớn.
Nguyên Bảo không dám trì hoãn, vội sai người kéo Tích Tuyết ra ngoài.
"Liễu phu nhân, Chiến tướng quân, chân thành xin lỗi." Đợi đám người đi rồi, Triệu Húc nói với Dương Tuệ và Chiến Sơn Hà.
"Vương gia không cần xin lỗi chúng ta, ngài có lỗi gì chứ." Dương Tuệ bĩu môi, "Nếu ngài thật sự có lỗi, vậy đối tượng cần bồi tội không phải chúng ta." Nói tới đây, Dương Tuệ đứng dậy, "Vương gia, thần phụ muốn tới Bạc Liễu Viện thăm Trản Anh."
"Người đâu, đưa mấy vị Liễu phu nhân tới Bạc Liễu Viện."
"Vâng." Một nha hoàn tiến lên, dẫn mấy người Dương Tuệ tới Bạc Liễu Viện.
Chiến Sơn Hà cũng đi theo.
Có điều trước khi đi, gã quay đầu, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Húc.
...!
Chuyện người Liễu gia tới, Vân Trân có nghe nói, chẳng qua không có phản ứng gì lớn.
Có lẽ phản ứng nàng nên có đã hết sạch từ rất lâu trước kia.
Nhưng không ngờ, ngày hôm sau, đại tẩu Liễu gia Dương Tuệ phái người tới gọi Vân Trân qua Bạc Liễu Viện một chuyến.
Vân Trân đội mũ có rèm, tới Bạc Liễu Viện, nơi đại tẩu Liễu gia ở.
Trong phòng chỉ có Dương Tuệ và hai nha hoàn, hai vị thẩm nương Liễu gia đi cùng đang ở cách vách chiếu cố hài tử của Liễu Trản Anh.
"Ngươi chính là Vân đại phu?" Nhìn Vân Trân bước vào, Dương Tuệ đánh giá nàng một phen, hỏi, "Sao lại đội mũ có rèm?"
"Thân mình nhiễm bệnh, sợ lây cho người khác, nên đội mũ có rèm." Vân Trân trả lời.
Dương Tuệ gật đầu, mời Vân Trân ngồi xuống, lại bảo nha hoàn pha trà cho nàng.
Rót trà xong, nha hoàn quay lại đứng sau Dương Tuệ.
Dương Tuệ nhấp ngụm trà, lúc này mới hỏi tình hình của Liễu Trản Anh.
Vân Trân trả lời đúng sự thật.
Nghe xong, Dương Tuệ ngây ra một lúc, không biết suy nghĩ cái gì, Vân Trân cũng không thúc giục.
Một lát sau, Dương Tuệ bỗng dưng hỏi: "Vân đại phu, ta muốn hỏi cái đêm Trản Anh sinh con, thật sự rất hung hiểm sao?"
"Đúng vậy."
"Hung hiểm thế nào?"
Hung hiểm thế nào?
Vân Trân sửng sốt, không biết nàng ta có ý gì.
"Rất hung hiểm.
Chỉ cần không chú ý sẽ mất mạng.
Có điều, vương phi và tiểu công tử cát nhân thiên tướng, đương nhiên không sao."
"Mất mạng sao..." Dương Tuệ lẩm bẩm, rất nhanh lại nở nụ cười, "Vân đại phu nói không sai.
Muội tử Trản Anh nhà ta là người thiện lương, ông trời đương nhiên phù hộ muội ấy, mẫu tử bình an.".