"Đậu Tử." Nghe gã sai vặt nói, Vương Sướng Cẩm ngượng ngùng, thấp giọng gọi.
Vân Trân nghĩ tới sức khỏe của mình, không định cậy mạnh, liền hành lễ với Vương Sướng Cẩm: "Đa tạ Vương công tử lo lắng."
"Không...!Không có gì...!Vân đại phu thích là được." Vương Sướng Cấm vội xua tay.
Gã sai vặt tên Đậu Tử kia che miệng khẽ cười.
...
Vân Trân và Vương Sướng Cẩm ngồi cáng trúc lên núi.
Đúng lúc này, ở nơi nào đó trên núi.
"Vương gia, ngài xem, đây là nơi phong cảnh đẹp nhất trong núi Vân Hạc.
Đứng ở đây có thể nhìn thấy rừng cây xanh mướt trùng điệp, có thể thấy khe núi, có thể thấy huyện Lương Khê phía xa, nhìn ra xa nữa chính là núi non, qua núi non chính là thành Quán Châu của chúng ta."
Hiện tại, trong đình hóng gió, một nam nhân trung niên đứng trong đình giới thiệu phong cảnh Vân Hạc với người trước mặt.
Người nọ mặc áo đen viền vàng, dáng người đĩnh bạc đứng trước nam nhân trung niên, ngũ quan tuấn mỹ.
Đó không phải Túc Vương Triệu Húc thì còn là ai?
Người vừa rồi giới thiệu với Triệu Húc là Ngô trung bộ của thành Quán Châu, hiện tại đang làm việc cho Triệu Húc.
Phía sau chính là quản sự của Vân Hạc sơn trang cùng hạ nhân theo hầu.
Nhiều năm trước, chủ nhân của Vân Hạc sơn trang đã xây dựng sơn trang này trên núi Vân Hạc.
Ngày thường, tới núi Vân Hạc ngắm cảnh hoặc là ngâm linh tuyền sẽ dừng chân ở Vân Hạc sơn trang.
Triệu Húc tới Quán Châu đã hơn hai tháng.
Hắn dùng một tháng đầu tiên chỉnh đốn người làm, tài sản, kế tiếp đi gặp cấp dưới, nhà giàu địa phương.
Làm xong tất cả, hắn chậm rãi sắp xếp nhân thủ của mình vào.
Người hữu dụng, giữ lại.
Người ham ăn biếng làm, ngồi không ăn bám, toàn bộ sa thải.
Bận rộn xong, hai tháng cứ thế đã qua.
Hai ngày trước, cấp dưới thấy hắn quá vất vả, trùng hợp gần đây lại không có gì làm, liền đề cử núi Vân Hạc ở Toại Châu.
Nói là phong cảnh núi Vân Hạc không tệ, lại có linh tuyền, rất đáng đi.
Triệu Húc nghĩ gần núi Vân Hạc là huyện Lương Khê.
Du ngoạn núi Vân Hạc xong, có thể tới huyện Lương Khê quan sát dân tình, một công đôi việc, vì thế liền đồng ý.
Cho nên hắn tới núi Vân Hạc sớm hơn nhóm người Vân Trân một ngày.
Ngô chủ bộ nói xong, thấy Triệu Húc gật đầu, biết Túc Vương vừa lòng với phong cảnh trước mặt.
Gã lại chỉ vào một nơi bị rừng cây che lấp bên cạnh, nói: "Vương gia, mời ngài xem bên kia.
Nơi đó chính là linh tuyền trên núi Vân Hạc.
Nghe nói nước ở linh tuyền rất thần kỳ, người ngâm ở đó có thể tiêu trừ bách bệnh.
Nếu vương gia cảm thấy hứng thú, hạ quan lập tức đi an bài."
"Không được quấy nhiễu dân chúng."
"Vâng, vương gia, hạ quan hiểu rồi."
...
Tuy Triệu Húc nói "không thể quấy nhiễu dân chúng", nhưng người bên dưới nào dám thật sự cho thứ dân vào?
Vì thế sau khi lên núi, người phụ trách tiếp đãi của sơn trang nói với nhóm Vân Trân rằng, sơn trang đang đón khách quý, linh tuyền tạm thời không cho người ngoài tới.
Nếu không phải Vương Sướng Cẩm đã an bài trước, quản sự sơn trang và Vương gia lại có giao tình, chỉ sợ hiện tại ngay cả phòng ở bọn họ cũng không có, chỉ có thể xem một cái rồi xuống núi.
"Vân đại phu, thật sự xin lỗi." Vương Sướng Cẩm nghe nói không thể ngâm linh tuyền, áy náy xin lỗi Vân Trân.
"Không sao." Vân Trân lắc đầu, "Sự cố như vậy không ai lường trước được, có điều phong cảnh núi Vân Hạc cũng không tệ, không được ngâm linh tuyền, đi dạo ngắm phong cảnh cũng là ý kiến không tồi.".