Vương gia tế tổ sẽ diễn ra vào mấy ngày tới, phu phụ Vương gia rất bận, ngay cả Vương Kỳ Lân cũng bị dẫn đi gặp các vị trưởng bối.
Cho nên chuyện linh tuyền chỉ có thể chờ tế tổ kết thúc mới có thể đưa Vân Trân đi.
Phu phụ Vương gia xin lỗi Vân Trân.
Vân Trân đương nhiên không phải loại người biết nặng biết nhẹ.
Nàng biết ở Vân Hán Quốc, tế tổ đối với đại gia tộc như Vương thị vô cùng quan trọng, bởi vậy vội nói bản thân có thể chờ, không sao.
Vừa lúc, nàng có thể nhân dịp mấy ngày nay đi dạo khắp huyện Lương Khê.
Nàng tới Vân Hán Quốc ngần ấy năm, chưa từng tới Bắc địa.
Ngay cả năm năm kia cùng sư phụ đi khắp nơi, nàng cũng không đến bên này, do đó đối với phong cảnh Bắc địa cũng có chút tò mò.
Huống chi, đây hiện giờ là đất phong của người kia.
Nàng muốn đi dạo khắp nơi, xem nơi người kia quản lý.
Nói không chừng ngày nào đó, bọn họ sẽ đi qua con đường đã từng đi.
Tuy rằng không thể gặp lại, nhưng đối với Vân Trân mà nói, đây cũng coi như là niềm vui cuối cùng.
Cứ như vậy, Vân Trân ở lại huyện Lương Khê.
Vì tế tổ, rất nhiều người như phu phụ Vương gia định cư ở nơi khác đều chạy về huyện Lương Khê, đặc biệt là càng gần tới ngày tế tổ, người càng nhiều.
Theo người Vương gia tụ tập, huyện Lương Khê cũng trở nên náo nhiệt hơn trước đây.
Nếu thời tiết mát mẻ, Vân Trân sẽ mang mũ có rèm đi dạo trong huyện, dạo một rồi sẽ tìm một tửu lâu hay quán trà dừng chân, nghe âm thanh của phố phường.
Thật tốt.
Vân Trân nghĩ.
Hoặc vui hoặc buồn.
Đây là lạc thú của sinh mệnh.
Vân Trân cứ thảnh thơi như vậy mấy ngày.
Chớp mắt, tế tổ của Vương gia liền tới.
Vân Trân là người ngoài, không tiện tham gia tế tổ.
Thời điểm phu phụ Vương gia dẫn huynh đệ Vương Kỳ Lân tham gia tế tổ, Vân Trân tìm lý do đi hiệu sách.
Trong mấy ngày "nghiên cứu địa hình", nàng phát hiện hiệu sách ở huyện Lương Khê bán các loại sách khác với kinh thành và Nam Hoang.
Cho nên mấy ngày nay, nàng luôn trốn vào hiệu sách, miến cho phu phụ Vương gia cảm thấy tế tổ, bỏ mặc nàng.
Chỉ là đi dạo hiệu sách một vòng, nàng có hơi mệt mỏi, đang muốn tìm nơi dừng chân nghỉ ngơi, đúng lúc này liền nghe có thư sinh bên cạnh nghị luận chuyện Túc Vương tới Quán Châu nhậm chức.
Vân Trân đứng bên giá sách, nghe mấy thư sinh kia hàn huyên một lúc rồi tránh đi.
So với trên du thuyền nghe người ta nghị luận trước đây, Vân Trân hiện giờ khi nghe chuyện của người kia đã bình tĩnh rất nhiều.
Nhưng sự bình tĩnh này rốt cuộc là bình tĩnh thật hay giả vờ cậy mạnh?
Vấn đề này có lẽ chỉ có một mình Vân Trân biết.
"Vân đại phu, Vân đại phu."
Đột nhiên, ngoài hiệu sách có hai hạ nhân chạy tới, gọi Vân Trân.
Vân Trân hoàn hồn, ngẩng đầu, một hạ nhân trong đó nhìn thấy Vân Trân.
"Vân đại phu, tìm được người rồi! Mau, mau cùng ta về cứu mạng!" Hạ nhân kia chạy tới trước mặt Vân Trân, nôn nóng nói.
"Cái gì?" Vân Trân cả kinh.
...!
Vân Trân theo hạ nhân vội vã rời khỏi hiệu sách, chạy về Vương gia.
Trên đường, hạ nhân vừa đi vừa kể chuyện đã xảy ra chuyện với Vân Trân.
Thì ra tế tổ hôm nay, sau khi bậc lửa nến thơm, tộc trưởng Vương gia cũng chính là tam thúc công đã tám mươi lăm tuổi kia đột nhiên ngất xỉu.
Vương lão gia thấy vậy, lập tức phái người ra ngoài tìm Vân Trân..