Vân Trân nhìn về hư không, không nói lời nào.
Quả Nhi nhíu mày, muốn rời khỏi.
Đúng lúc này, Vân Trân lên tiếng: "Vậy Lục...!Túc Vương điện hạ, ngươi có biết tình hình ngài ấy không?"
"Việc này...!Ta chỉ là nô tỳ nhỏ nhoi, làm sao biết được? Có điều chỗ vương phi thường xuyên nhận tin tức.
Nhìn dáng vẻ nàng ấy, vương gia hẳn là không có nguy hiểm.
Sau khi chúng ta tới Vương trạch, nha hoàn Nhạn Bắc cũng nói rất nhanh vương gia sẽ tới đón chúng ta, chắc là không sao."
Nhạn Bắc khác với Quả Nhi, Nhạn Bắc là người lão thái thái Trấn Bắc Hầu phủ đưa đến trước khi Liễu Trản Anh rời kinh.
Nhạn Bắc chỉ nghe lệnh của một mình Liễu Trản Anh, tương đương với nha hoàn tâm phúc lão thái thái đưa đến, Quả Nhi đương nhiên kém hơn.
Nói xong, thấy Vân Trân im lặng, Quả Nhi do dự hỏi: "Ngươi không phải còn nhớ thương vương gia đấy chứ? Ta nói ngươi biết, chuyện giữa ngươi và vương gia tuyệt đối không có khả năng, cho dù không có Đức Phi nương nương, vậy vẫn còn vương phi..."
"Ngươi đi đi." Vân Trân ngắt lời.
"Cái gì?" Quả Nhi kinh ngạc.
"Ta nói, ngươi đi đi." Vân Trân ngẩng đầu nhìn nàng ta, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không gặp lại Túc Vương điện hạ."
Nghe Vân Trân nói, Quả Nhi ngơ ngác nhìn nàng chằm chằm một lúc, mới rời đi.
"Khụ khụ khụ..." Quả Nhi đi rồi, ôm ngực ho khan.
Buổi tối, thời điểm Vương Kỳ Lân tới thăm nàng, nàng nói với nó, nàng sẽ dạy nó y thuật.
"Thật sao? Vân Trân Nhi, ngươi thật sự đồng ý với ta?" Vương Kỳ Lân ôm cánh tay nàng, kích động hỏi.
Vân Trân cúi đầu nhìn hài tử bên cạnh mình.
"Ừ." Nàng gật đầu, "Có điều, nếu ngươi muốn ta dạy ngươi y thuật, ngươi phải bái ta làm sư phụ.
Sư phụ của ta là cốc chủ thứ mười bảy của Dược Vương Cốc, người giang hồ gọi là Độc Thủ Y Tiên Tôn Cảnh Hoài.
Ta chính là đệ tử chính tay ông ấy dạy dỗ, cũng là đệ tử duy nhất.
Nếu ngươi muốn theo ta học y, vậy bắt buộc phải gia nhập Dược Vương Cốc ta mới được."
"Ta vào, ta vào! Dược Vương Cốc, nghe có vẻ rất lợi hại! Còn Độc Thủ Y Tiên kia, thái sư phụ có phải cũng biết dùng độc đúng không? Vân Trân Nhi, vậy tỷ có biết dùng độc không? Tỷ dạy ta, dạy ta đi..."
Vân Trân không đáp, chỉ nói: "Nếu ngươi bái ta là sư phụ, vậy từ nay về sau, ngươi phải gọi ta là sư phụ, không thể gọi Vân Trân Nhi nữa.
Đây là điều thứ nhất! Ngươi đồng ý rồi mới tính tiếp chuyện bái sư."
"Sao cơ? Tại sao không thể vừa bái sư vừa gọi Vân Trân Nhi? Ta cảm thấy hai cách xưng hô này căn bản không có khác biệt.
Tỷ có thể..." Vương Kỳ Lân muốn lừa dối qua cửa.
Nhưng rất nhanh, nó liền phát hiện chiêu này hình như không có tác dụng với Vân Trân.
Cuối cùng, hài tử chỉ có thể cúi đầu, nhụt chí nói: "Thôi được, để chữa bệnh cho tỷ, ta đây đành nghe lời, không gọi tỷ là Vân Trân Nhi nữa."
Vân Trân khẽ cười.
"Ừ." Nàng gật đầu, "Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với lệnh tôn lệnh đường.
Nếu bọn họ đồng ý, chúng ta lại nói tiếp."
Vương Kỳ Lân là tâm can, là tiểu tổ tông của lão phu thê Vương gia.
Mà học y là chuyện cả đời.
Nếu bọn họ không ủng hộ, vậy nàng cũng không thể nhận Vương Kỳ Lân.
Về điểm này, Vương Kỳ Lân rất có tự tin.
"Tỷ yên tâm, khẳng định bọn họ sẽ đồng ý." Vương Kỳ Lân nói.
....