Nói xong, Vân Trân rút chủy thủ về, Quả Nhi che cổ lại, vội vàng chạy đến cửa, lưng dựa vào ván cửa, sợ hãi nhìn Vân Trân.
Vân Trân quay về cạnh bàn.
Chỗ yết hầu có hơi trướng, như có thứ gì đó muốn trào ra.
Có điều bị nàng nuốt xuống, bề ngoài vẫn bình tĩnh, không cho Quả Nhi nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
"Ta hỏi ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao...!Túc vương phi lại trúng độc?" Nói tới đây, Vân Trân dừng một chút, "Còn nữa, Túc Vương đâu? Chàng thế nào rồi?"
Quả Nhi nhìn chằm chằm chủy thủ trong tay Vân Trân, nuốt nước miếng, lúc này mới kể lại chuyện sau khi Vân Trân rời khỏi kinh thành.
Thì ra Vân Trân rời kinh không bao lâu, đó lại đại điển sách phong Thái Tử Triệu Húc.
Triệu Húc tham gia đại điển sách phong của Thái Tử xong liền khỏi hành tới Quán Châu.
Vốn dĩ Liễu Trản Anh mang thai, lần này Triệu Húc tới Quán Châu không định dẫn nàng ấy đi cùng, định chờ chuyện ở Quán Châu sau khi ổn định sẽ tính toán.
Mà trong kinh thành, có Đức Phi, có người của Liễu gia đương nhiên sẽ chăm sóc Liễu Trản Anh thật tốt.
Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Liễu Trản Anh kiên trì muốn cùng Triệu Húc tới đất phong.
Theo kế hoạch ban đầu, hiện tại bọn họ nên đã tới Quán Châu.
Nhưng đội ngũ của Triệu Húc rời kinh không bao lâu lại gặp bọn cướp.
Nếu chỉ là cướp bình thường thì thôi, nhưng đám cướp kia ai nấy võ nghệ đều cao cường, giống như sát thủ đã qua huấn luyện.
May mà trước khi lên đường Triệu Húc đã có chuẩn bị.
Bởi vậy, dù đám cướp có lợi hại, bọn họ cũng không tổn thất quá lớn.
Sau khi thoát khỏi đám cướp, Triệu Húc liền chia binh ba đường.
Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, có thế thân thay thế hắn dẫn dụ sự chú ý của kẻ địch.
Còn hắn cải trang, được ám vệ tâm phúc hộ tống đi đường nhỏ tới Quản Châu trước.
Phụ nữ trẻ em như Liễu Trản Anh đi đường thứ ba, do người của Liễu gia và ám vệ hộ tống.
Phân tán kẻ địch núp trong bóng tối, cuối cùng tập hợp ở Quán Châu.
Đoàn người Liễu Trản Anh đều là phụ nữ và trẻ em, không phải mục tiêu của những kẻ đuổi giết.
Hơn nữa phụ nữ và trẻ em so với nam nhân thân thủ bất phàm càng dễ lẫn trốn hơn.
Cứ như vậy, Liễu Trản Anh bình an từ kinh thành tới Bắc địa.
Nhưng vừa bước vào phạm vi Bắc địa, bọn họ lại bị thích khách phát hiện.
Hộ vệ và ám vệ liệu mạng bảo vệ Liễu Trản Anh rời đi, nhưng khi đó, Liễu Trản Anh vẫn không may trúng độc của đối phương.
Vừa lúc bọn họ tới địa giới của thành Toại Châu, gặp Lãnh quản gia đi thu tiền.
Lúc còn trẻ, Lãnh quản gia từng chịu ân huệ của Liễu gia.
Mấy năm nay, gã cũng thường xuyên chú ý tới tình hình của Liễu gia.
Tuy không biết Liễu Trản Anh, nhưng gã nhận ra ký hiệu của Liễu gia khắc trên roi của nàng ấy.
Vì thế, Lãnh quản gia vì báo ân, mạo hiểm đưa chủ tớ Liễu Trản Anh về Vương trạch.
Trùng hợp Vương phu nhân hồi phủ lúc này.
Độc trong người Liễu Trản Anh phát tác, Lãnh quản gia hết cách, lại sợ dẫn dụ đám sát thủ đó tới, đành phải nói tình hình của Liễu Trản Anh với Vương phu nhân.
Vương phu nhân là thương phụ, mưa dầm thấm đất đi theo Vương lão gia, dần dần cũng quen đứng từ góc độ của thương nhân suy xét điểm lợi và hại của vấn đề.
Sau khi quản gia nói rõ thân phận của Liễu Trản Anh, Vương phu nhân lập tức quyết định cứu người.
Cứ thế, bọn họ tới tìm Vân Trân.
Những chuyện sau đó, Vân Trân đã biết.
"Thật sự chỉ có như vậy...!Bọn ta bị thích khách đuổi giết...".