Lanh lẹ cổ quái, hơn nữa được phu thê Vương gia cưng chiều, tạo thành tính cách vô pháp vô thiên của Vương Kỳ Lân.
Phu thê Vương gia cũng biết Vương Kỳ Lân gọi Vân Trân như thế, từng bảo nó sửa, nhưng Vương Kỳ Lân lại không nghe lọt tai.
Phu thê Vương gia hết cách, chỉ đành xin lỗi Vân Trân, bảo nàng đừng chấp nhặt với nó.
Tính cách nó đôi khi thoạt nhìn quái đản, nhưng tâm địa lại không xấu.
"Hai vị yên tâm, lời trẻ nhỏ không cố kỵ, ta biết mà." Khi ấy Vân Trân nói thế.
Hiện tại, lại nhìn cách Vương tiểu công tử và Vương Quân Ngọc ở chung, quan hệ giữa hai người dường như không thân thiện như bên ngoài truyền.
"Tỷ có phải lại nghĩ tới Vương Quân Ngọc không?" Vương Kỳ Lân bất mãn trừng mắt nhìn Vân Trân.
Vân Trân ngây ra một lúc, nhìn nó.
Vương Kỳ Lân này tuổi nhỏ, nhưng bản lĩnh đoán lòng người lại rất chuẩn.
Chỉ là với hoàn cảnh được nuôi nấng rất dễ khiến nó sa ngã.
Vương Kỳ Lân thấy vậy, lập tức nổi giận, đưa lưng về phía Vân Trân, nói: "Tỷ đi đi! Ta bây giờ không muốn nhìn thấy tỷ!"
Vân Trân nhướng mày.
Thấy Vương Kỳ Lân giận thật, Vân Trân thở dài, đặt chén thuốc xuống cái bàn bên cạnh, đứng dậy, nói: "Nếu đã vậy, ta đây cáo từ trước.
Thuốc đặt ở đây, nhớ uống hết."
Hết câu, nàng liền nâng bước ra ngoài.
Vương Kỳ Lân ngồi trên giường đưa lưng về phía Vân Trân, dựng lỗ tai lên, nghe động tĩnh phía sau.
Khi nó phát hiện Vân Trân thật sự định bỏ đi, gai trên người lập tức xù lên.
"Nè, tỷ đứng lại đó cho ta!"
Thời điểm Vân Trân sắp bước qua ngạch cửa, phía sau vang lên tiếng tức muốn hộc máu của Vương Kỳ Lân.
Vân Trân dừng lại, quay đầu nhìn nó.
"Ta bảo tỷ đi, tỷ liền đi thật hả?" Vân Trân cau mày, trừng mắt nhìn nàng, gầm nhẹ, "Từ khi nào tỷ trở nên nghe lời như thế hả, Vân Trân Nhi?"
Vân Trân thở dài.
Tuy rằng lời trẻ nhỏ không có ý gì, nhưng có đôi khi cách nói chuyện của Vương Kỳ Lân thật sự khiến người ta không nhịn được mà muốn đánh nó.
"Vương tiểu thiếu gia, rõ ràng là ngài bảo ta đi mà." Vân Trân bát lực nói, "Bảo ta đi là ngài, hiện tại trách ta đi cũng là ngài.
Ngài rốt cuộc muốn thế nào? Tiểu hài tử cho dù tùy hứng, cũng phải có mức độ đúng không? Huống chi, ta chỉ là đại phu phụ mẫu ngài mời tới xem bệnh cho ngài, chứ không phải hạ nhân của Vương gia, không có nghĩa vụ chọc ngài vui vẻ."
"Tỷ...!Tỷ..." Vương Kỳ Lân dù cổ quái thế nào thì vẫn chỉ là hài tử.
Bị Vân Trân nói thẳng như vậy, nó nhất thời không tìm được lý do phản bác, chỉ biết ngồi trên giường, thả lỏng vai, như con mèo bị chọc giận, ánh mắt vừa ủy khuất vừa phẫn nộ mà nhìn Vân Trân.
Ngay lúc Vân Trân cho rằng mọi việc đã xong, Vương Kỳ Lân đột nhiên bò dậy, duỗi tay gạt đổ chén thuốc Vân Trân đặt trên bàn xuống đất.
Loảng xoảng, chén thuốc rơi xuống đất, nước thuốc văng ra, chén thuốc cũng nứt thành mảnh nhỏ.
Không khí trong phòng dần đọng lại.
Vân Trân nhíu mày nhìn Vương Kỳ Lân.
Vương Kỳ Lân dựa vào đầu giường, khiêu khích nhìn nàng, giống như đang nói: Tỷ không phải đại phu nhà ta sao? Hiện tại chén thuốc bị ta làm đổ, xem tỷ làm thế nào?".
ngôn tình sủng
Đột nhiên, Vân Trân cử động.
Nàng bước tới trước giường Vương Kỳ Lân, ngay lúc Vương Kỳ Lân còn chưa hoàn hồn, nàng trực tiếp đẩy nó xuống giường, trở mình, đánh vào mông nó..