Phúc Hiếu công công đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân.
Vân Trân nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.
Đột nhiên, trong ánh mắt nàng hiện lên một tia thống khổ.
Trước sau vẫn liên lụy tới hắn.
...
Đúng như Phúc Hiếu công công nói, hoàng đế hình như đã quên chuyện xảy ra đêm đó.
Sau khi nàng tỉnh lại, hoàng đế chưa từng triệu kiến nàng.
Nhưng Vân Trân biết hoàng đế căn bản không quên.
Tuy hoàng đế không hề triệu kiến nàng hoặc hạ ý chỉ gì đó, nhưng nàng cũng không thể rời khỏi Hoa Thanh Cung, không, nói chính xác hơn là nàng không thể rời khỏi căn phòng này.
Ngay cả ra đứng ngoài hành lang cũng có người đi theo, giống như bị giảm lỏng.
Không có ai nhắc tới, cũng không có nghĩa chuyện này cứ thế mà kết thúc.
Có một hôm, Vân Trân ngủ trưa tỉnh lại, nghe cung nữ ở ngoài nói gì đó.
Nàng vốn không muốn nghe lén, nhưng bọn họ lại nhắc tới Thanh Hiếu huyện chúa, Vân Trân không khỏi ngừng thở.
"Nghe nói hôm qua Thanh Hiếu huyện chúa tới Hoa Thanh Cung thỉnh an bệ hạ, không biết thế nào lại chọc bệ hạ nổi giận.
Cuối cùng, lúc đi ra, Thanh Hiếu huyện chúa che nửa bên mặt." Có cung nữ nói.
"Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì?" Một cung nữ khác kinh ngạc hỏi.
"Cụ thể là chuyện gì ta không rõ lắm.
Có điều ta nghe Tiểu Lý Tử bên cạnh Phúc Hiếu công công nói, hình như có liên quan tới vị ở trong phòng phía sau chúng ta."
Cung nữ kia nói xong, liền thổn thức một trận.
Rất nhanh, hai người như nhớ tới gì đó, không bàn luận nữa.
Vân Trân đỡ ngăn tủ đứng sau cánh cửa, cắn môi.
...
"Rốt cuộc bệ hạ có ý gì? Chẳng lẽ thật sự bị nha đầu kia mê hoặc sao?"
Giờ phút này, trong Chiêu Đức Cung, Liễu Thục Phi vò nát khăn thêu, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Đức Phi ngồi bên cạnh, ở giữa cách một bàn lùn, bên trên bày đủ điểm tâm và trái cây.
"Sao ngươi không nói gì hả? Không phải ngươi nói nha đầu kia không thể làm gì sao?" Liễu Thục Phi nhìn Đức Phi, tức giận bất bình.
"Thục Phi tỷ tỷ bớt giận." Đức Phi nhấp một ngụm trà.
Đây là trà nóng, nhấp một ngụm xong, cả cơ thể trở nên ấm áp, phẫn nộ trong lòng bà ta cũng giảm bớt.
"Sao ta có thể bình tĩnh được? Chẳng lẽ cứ để bệ hạ thu nhận ả sao? Còn nữa, ngươi đừng tưởng ta không biết Lục điện hạ đang lén làm cái gì!"
Thời điểm Liễu Thục Phi nói xong hai câu này, Đức Phi không thể duy trì sự bình tĩnh trên nét mặt nữa.
Bà ta nhíu mày, ánh mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
"Chẳng qua là một cung nữ không có căn cơ mà thôi, nàng ta chẳng lẽ có năng lực thay trời đổi đất sao? Cho dù bệ hạ thật sự muốn thu nhận nàng ta, chỉ sợ vị bên Khôn Càn Cung còn sốt ruột hơn chúng ta.
Còn về Húc Nhi...!Thục Phi tỷ tỷ không cần lo lắng, từ nhỏ Húc Nhi đã có chừng mực, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Hơn nữa Trản Anh đang mang thai, nó sẽ không lỗ mãng."
"Tốt nhất là thế." Liễu Thục Phi híp mắt, "Có điều phiền phức này vẫn nên nhanh chóng giải quyết, miễn cho đêm dài lắm mộng.".