Hắn giống như người câu cá ngồi trước ao nước, chỉ chờ Vân Trân cắn câu.
Ông ta tin rằng, Vân Trân sẽ không cự tuyệt!
Dù sao đây cũng là ao cá của ông ta, cho dù nàng không đồng ý, không cắn câu, ông ta sẽ lệnh người ta rút cạn nước trong ao, sau đó bắt con cá Vân Trân lại.
Chỉ là tới lúc ấy, gặp tai ương không chỉ Vân Trân, mà là toàn bộ cá trong ao cá!
Như đang tiêu sái ném mồi ra, trên thực tế là dùng thân phận của ông ta để ép buộc.
Nàng không thể không đồng ý.
Trừ khi, nàng không muốn sống nữa.
Trừ khi, nàng muốn cả hồ cá kia gặp tai ương với nàng.
Hoàng đế đã nói rõ toàn bộ.
Kế tiếp chính là lựa chọn của Vân Trân.
Lựa chọn của Vân Trân từ trước đến nay đều rõ ràng.
Nàng không thể chấp nhận yêu cầu của hoàng đế.
"Bệ hạ hậu ái, nô tỳ không có gì báo đáp.
Chỉ là nô tỳ xuất thân thấp hạn, chưa từng mong sẽ có được bệ hạ chiếu cố.
Bệ hạ hậu ái, thật sự khiến nô tỳ sợ hãi..." Vân Trân nói.
"Ngươi không cần nói những lời này với trẫm!" Hoàng đế không muốn nghe nữa, trực tiếp ngắt lời, "Trẫm chỉ muốn biết quyết định của ngươi.
Ngươi đồng ý, hay không đồng ý?"
Vân Trân nhíu mày.
Nàng hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hoàng đế.
Hoàng đế đã thay triều phục ban ngày, dưới ánh đèn, dung nhan càng thêm già nua, đôi mắt tương tự Triệu Húc kia giờ phút này hơi nheo lại, âm ngoan và nóng nảy hơn Triệu Húc.
Vân Trân trả lời: "Bệ hạ là thiên tử, là ngôi cửu ngũ, là chúa tể của ngàn vạn bá tánh Vân Hán Quốc, nắm giữa quyền to sinh sát lê dân bá tánh.
Mà nô tỳ chẳng qua là cung nữ nhỏ nhoi.
Nô tỳ ở trước mặt ngài chỉ là giọt nước giữa biển rộng, là ánh nến dưới thái dương, căn bản là bé nhỏ không đáng kể.
Nếu ngài hạ lệnh bảo nô tỳ ở lại bên cạnh ngài, nô tỳ đương nhiên không dám trái lệnh.
Có điều, nô tỳ cả gan nói một câu, nô tỳ Thịnh Vân Trân là nữ nhi của quận thủ Lẫm Châu, hiện tại là cung nữ bên cạnh Thanh Hiếu quận chúa, nô tỳ không phải Y Lan."
Vân Trân nói tới đây, sắc mặt hoàng đế dần trở nên khó coi, tay nắm chặt thành đấm.
Nếu đổi thành người khác, nhìn thấy cảnh này, tuyệt đối không dám nói tiếp, nhưng Vân Trân không làm được.
Nàng bắt buộc phải nói tiếp, bắt buộc phải nói hết, dù có khả năng hoàng đế sẽ giận tím mặt, nàng bắt buộc phải nói hết suy nghĩ của mình.
"Nô tỳ không biết Y Lan là ai, nô tỳ cũng không biết quá khứ giữa bệ hạ và Y Lan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có lẽ rất tốt đẹp, có lẽ có nuối tiếc, bệ hạ muốn đền bù tiếc nuối kia." Vân Trân ngẩng đầu, nhìn đôi mắt của hoàng đế hơi nheo lại, tiếp tục, "Nhưng dù nô tỳ trông giống Y Lan, nô tỳ cũng không phải Y Lan.
Nếu bệ hạ còn niệm chút tình cảm giữa ngài và Y Lan thì không nên tùy tiện tìm một người tương tự Y Lan, coi nàng trở thành Y Lan.
Đây là sự thiếu tôn trọng với Y Lan, cũng là không tôn trọng với chính bệ hạ ngài, càng không tôn trọng khoảng thời gian tươi đẹp giữa ngài và Y Lan..."
Bang.
Vân Trân còn chưa nói xong, một cái lư hương liền bay về phía nàng..