"Nô tỳ không hiểu Tiệp Dư có ý gì.
"
Vân Trân vừa dứt lời, trên mặt Thịnh Lang Hoàn ngay cả ý cười giả tạo cũng biến mất.
"Muội muội, nghe muội nói kìa.
Ta vừa mới khen muội sảng khoái nhanh nhẹn, nhưng bây giờ, còn chưa đến nửa khắc, muội đã bắt đầu giả hồ đồ với ta.
Chẳng lẽ còn cần ta nói rõ ràng mới được sao? Về chuyện đêm đó, muội giấu giếm ta chắc không ít đúng không?"
Vân Trân nhìn Thịnh Lang Hoàn.
Thời gian ngắn ngủi, trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều câu hỏi.
Thịnh Lang Hoàn "đã biết" bao nhiêu?
Trong số những gì Thịnh Lang Hoàn "biết", có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?
Nàng ấy làm sao biết được?
Là ai nói với nàng ấy?
Hôm nay nàng ấy tìm nàng vì điều gì? Chỉ vì "hưng sư vấn tội"?
Dù thế nào, về chuyện đêm đó, Thịnh Lang Hoàn vẫn là người gặp nạn.
Không ai ngờ đến cuối cùng Thịnh Lang Hoàn lại uống ly nước trái cây bị bỏ thuốc!
"Muội muội? Vân Trân? Hay là cái gì nhỉ?" Thấy Vân Trân không nói chuyện, Thịnh Lang Hoàn lần nữa lên tiếng, "Ta mặc kệ ngươi có nói thật không, muội muội của Thịnh Lang Hoàn ta à, ta mặc kệ trước khi ngươi tới kinh thành đã gặp chuyện gì, có ân oán với ai, hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, chuyện đêm đó, ngươi có thẹn với ta không? Ngươi tự hỏi lương tâm của mình đi, ngươi một chút áy náy cũng không có sao?"
Vân Trân thoáng nhíu mày.
Nàng nhìn nàng ấy.
Thịnh Lang Hoàn cũng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời.
Buổi tối tiệc mừng thọ của Thái Hậu, có người bỏ thuốc trong nước của Triệu Húc.
Vân Trân vô tình biết được, nên mới dùng kế khiến Triệu Húc không có cơ hội uống ly nước trái cây bị bỏ thuốc kia, nhưng đến cuối cùng, nước trái cây lại trời xui đất khiến bị Thịnh Lang Hoàn uống hết.
Mặc dù nàng không hề muốn Thịnh Lang Hoàn sẽ bị hoàng đế "sủng hạnh" đêm đó, nhưng nếu truy cứu, Vân Trân cũng có trách nhiệm.
Nếu không phải nàng ngăn cản Triệu Húc, vậy người uống ly nước trái cây kia chính là hắn.
Nếu người uống nước trái cây là Triệu Húc, vậy tối hôm đó, Thịnh Lang Hoàn đã không vì uống nước trái cây, trong lúc không tỉnh táo bị hoàng đế sủng hạnh, cũng không có chuyện sau này!
Cho nên, nếu truy cứu, Vân Trân không có cách nào nói mình "không thẹn với lương tâm".
"Nô tỳ không làm được.
" Vân Trân lần nữa ngẩng đầu nhìn Thịnh Lang Hoàn ngồi đối diện, "Nô tỳ không biết về chân tướng đêm đó, Tiệp Dư biết được bao nhiêu, nhưng đúng như người nói, hiện tại nô tỳ quả thật không thể vì chuyện đêm đó, ở trước mặt người nói ra năm chữ không thẹn với lương tâm.
"
"Hay, hay lắm! Ngươi thừa nhận là được!" Thịnh Lang Hoàn kích động, "Nếu ngươi đã nói ngươi không thể nhận không thẹn với lương tâm, vậy chắc ngươi cũng biết chuyện đêm đó ảnh hưởng tới ta thế nào! Cả đời này ta đều sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Vân Trân nhìn nàng ấy.
Nàng thừa nhận, về chuyện đêm đó, nàng có trách nhiệm một phần.
Nhưng người dẫn đến kết quả cuối cùng không chỉ có mình nàng!