Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Chương 72: Đêm trăng thứ bảy mươi hai




Thiếu nữ áo tím trừng mắt hỏi:

– Tại sao ngươi lại ở đây?

Trấn Vương cười toe toét nói:

– Nữ nhân, là nàng tự tiện vào phòng của ta đấy.

Thiếu nữ áo tím thẹn quá thành giận, cãi bừa:

– Ai bảo đây là phòng của ngươi chứ…

Trấn Vương để mặc cho nàng phát tiết, bỏ đi thắp mấy ngọn nến, thoáng chốc, căn phòng đã tràn ngập ánh sáng.

Thiếu nữ áo tím từ dưới đất lồm cồm bò dậy, Trấn Vương hỏi:

– Nàng bị thương?

Thiếu nữ áo tím vùng vẫy khỏi tay Trấn Vương, cứng miệng nói:

– Ai cần ngươi quan tâm chứ…

Nhưng càng động mạnh, vết thương lại càng đau đớn, trước mắt hoa lên, thiếu nữ áo tím ngã xuống, Trấn Vương nhanh tay đỡ lấy cơ thể của nàng.

Nhìn đôi môi càng lúc càng tím tái của nàng, Trấn Vương kinh hoàng kêu:

– Nàng trúng độc!

Thiếu nữ áo tím dù chết đến nơi vẫn không muốn nhận sự giúp đỡ của Trấn Vương, thì thào:

– … không cần… ngươi… lo…

Bỏ mặc sự phản đối của thiếu nữ áo tím, Trấn Vương không chần chừ mà xé toạc lưng áo của nàng ra để xem xét vết thương. Lưng áo bị xé rách mảng lớn, không chỉ vết thương mà cả da thịt của thiếu nữ áo tím cũng lộ ra, nhưng lúc này ai lại có tâm tình mà chú ý. À, ngoại trừ một người, thiếu nữ áo tím.

Thiếu nữ áo tím thấy Trấn Vương dám phi lễ với mình, không cần biết hắn đang định cứu mình hay không, thiếu nữ áo tím tức trợn mắt, cố sức chửi:

– …ngươi… ngươi…

Trấn Vương bỏ qua sự phản đối của nàng, áp môi vào lưng nàng để hút chất độc ra. Hành động đó làm nàng càng thêm kích động, tức tới ngất xỉu.

Khi mở mắt ra lần nữa, thiếu nữ áo tím giật mình khi phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, nàng liền ngồi bật dậy, hành động đột ngột đó làm động đến vết thương trên lưng, nàng cúi gập người đau đớn.

Trấn Vương vừa vào phòng thế vậy thì lo lắng mắng:

– Nữ nhân ngốc, nàng làm cái gì vậy? Vết thương khó khăn lắm mới khép miệng được…

Trấn Vương định kéo áo nàng ra xem thương có bị toát ra hay không, nhưng thiếu nữ áo tím khăng khăng nắm lấy áo, lui vào trong góc giường, trừng mắt nhìn Trấn Vương như thú dữ.

Trấn Vương lúc này mới ý thức được hành động của mình quá sổ sàng, liền thu tay lại, xấu hổ nói:

– Ừm… xem ra nàng đã khỏe lên nhiều rồi…

Không khí rơi vào im lặng. Cuối cùng, Trấn Vương lên tiếng nói:

– Nàng… nàng đã đói chưa? Ta đi lấy thức ăn cho nàng…

Không đợi thiếu nữ áo tím có đồng ý hay không, Trấn Vương đã chạy biến khỏi phòng. Sau khi Trấn Vương rời khỏi, thiếu nữ áo tím gấp gáp áo phập tay áo lên kiểm tra. Nhìn thấy dấu thủ chu sa đỏ chói trên cánh tay, nàng mới thở phào nhẹ nhỏm. Hoàn hảo nàng vẫn là trinh nữ!

Lúc Trấn Vương mang cháo vào phòng, thấy ánh mắt của thiếu nữ áo tím nhìn mình đã bớt hung hăng thì lấy làm yên tâm.

Trấn Vương đặt chén cháo trước mặt thiếu nữ áo tím, nàng khó xử nhìn Trấn Vương như không biết mở lời làm sao. Thấy thái độ của nàng, Trấn Vương đánh tiếng hỏi:

– Nàng muốn cái gì?

Thiếu nữ lần nữa lại trừng mắt nhìn Trấn Vương, như thể hắn lại gây lỗi lầm gì. Cuối cùng, nàng vẫn không chịu được mà nói:

– Ta muốn thay y phục…

Trấn Vương sững người nhìn nàng, đêm qua hắn đã thay cho nàng y phục của hắn, đến giờ cũng đã ướt đẫm mồ hôi rồi, Trấn Vương gật đầu nói:

– Ừ, để ta đi lấy y phục cho nàng!

Lát sau, Trấn Vương quay lại với y phục của hắn trên tay. Thiếu nữ áo tím trợn mắt nhìn Trấn Vương, chất vấn:

– Tại sao là y phục của nam nhân?

Trấn Vương thật thà nói:

– Vì ta là nam nhân!

Thiếu nữ áo tím càng tức nghẹn, trước nay chẳng cần nàng mở miệng, những người xung quanh đã tự dâng lên những thứ nàng muốn. Vậy mà… vậy mà… tên nam nhân này năm lần bảy lượt làm trái ý của nàng.

Thiếu nữ áo tím gào lên:

– Ta muốn y phục của nữ nhi…

Trấn Vương cười cười nói:

– Đêm qua nàng bị kẻ thù làm bị thương. Ta làm sao biết được kẻ thù của nàng còn xung quanh hay không? Một nam nhân như ta lại đi mua y phục nữ nhi, không phải tự chỉ điểm cho người ta biết hay sao?

Thiếu nữ áo tím muốn phản bác nhưng không thể nói được gì, nhìn vẻ mặt thật thà tới bất đắc dĩ của Trấn Vương mà tức nghẹn từng hồi.

– Ngươi… ngươi…

Không còn cách nào khác, nàng hung hăng giật lấy y phục trên tay Trấn Vương rồi đuổi hắn ra ngoài. Đứng ngoài cửa, Trấn Vương đâu còn vẻ thật thà như lúc nãy, hắn nhếch mép cười gian manh, thầm nhủ:

– Để ta xem nàng bỏ đi bằng cách nào…

Tối đêm đó, thiếu nữ áo tím lại lên cơn sốt cao, trong lúc thần trí bất minh nàng dường như nghe thấy tiếng Trấn Vương đang quát mắng người nào đó.

– Tại sao nàng vẫn sốt cao như vậy?

– Mau tìm cách giúp nàng hạ sốt đi…

Cứ như thế liên tục nhiều ngày, trời vừa chập tối, thiếu nữ lại lên cơn sốt cao, đến sáng lại ngừng…

– Này, tại sao ngươi cứ ở đây mãi thế? Không có việc gì cần làm sao?

Trấn Vương tay chống cằm ngồi đối diện với giường ngủ của thiếu nữ áo tím, bình thản nói:

– Ta đang làm việc đây, ta sợ nàng không biết sẽ phát bệnh lúc nào nên đang trông chừng đây.

– Ngươi… làm như ta là phế nhân không bằng!

– Nàng không phải phế nhân, nàng là bệnh nhân!

Thiếu nữ áo tím trợn trắng mắt chịu thua, không thèm tranh cãi với Trấn Vương nữa.

Trấn Vương thấy nàng im lặng lại không quen, đánh tiếng nói:

– Ta đã nói ta gọi là Trấn, nàng đừng lúc nào cũng “này”, “này”.

Thiếu nữ hất mặt không để ý.

Trấn Vương lại nói:

– Còn nữa, tên gọi của nàng là gì?

Thiếu nữ không thèm trả lời.

Trấn Vương thầm nở nụ cười nham hiểm, bâng quơ nói:

– Nếu ta không biết tên nàng, ta chỉ có thể gọi là “nữ nhân”.

Thiếu nữ vẫn không quan tâm.

– Nữ nhân…

Nàng cảm thấy nhồn nhột.

– Nữ nhân… của ta…

Thiếu nữ áo tím liền quay quắt đầu lại hung hăng trừng trừng Trấn Vương. Nhìn bộ dạng như con mèo hoa xù lông của nàng, Trấn Vương càng cảm thấy thú vị, cười mãi không thôi.

– Ha ha ha…

– Ta gọi là Vân Xuyên.

Không ngờ thiếu nữ lại thật sự tiết lộ tên của mình, cứ ngỡ phải thêm vài biện pháp nữa mới có thể khiến nàng nói tên ra chứ.

Trấn Vương ngưng cười, ngước mặt lên nhìn Vân Xuyên. Nàng xoay mặt vào tường, chỉ có thể thấy được lỗ tai đang ửng đỏ của nàng. Đột nhiên, Trấn Vương cảm thấy nàng càng lúc càng đáng yêu hơn…