Cùng Nhảy Dưới Ánh Trăng Đỏ

Chương 57: Đêm trăng thứ năm mươi bảy




Sau khi kết thúc cuộc họp ở chỗ Nam Long Chấu, Tang Ly liền quay trở về vương phủ.

Cánh cửa phòng được mở ra, tiếng của Tang Ly vang lên:

– Thường Thường.

Nguyệt Vô Thường đang nằm ở trường kỷ, vẫn đọc sách giống như thường ngày.

– Ngươi đã về!

Tang Ly tự rót cho mình ly trà, đến ngồi cạnh Nguyệt Vô Thường.

Nguyệt Vô Thường lại hỏi:

– Có chuyện rắc rối sao?

- Không phải! Chỉ cảm thấy không vui thôi!

– Ừ. Đừng cố quá sức!

Tang Ly chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn quay lại nhìn Nguyệt Vô Thường. Gương mặt nàng hơi tái đi, cả giọng nói cũng không có đủ sức lực. Tang Ly liền nắm lấy cổ tay Nguyệt Vô Thường xem mạch. Hắn nổi giận, Nguyệt Vô Thường vẫn điềm tỉnh như cũ, nàng biết hắn không phải nổi giận với nàng.

– Nàng bị thương! Là ai làm?

Nguyệt Vô Thường im lặng. Tang Ly phỏng đoán:

– Là sư phụ của ta?

Tang Ly không thể nghĩ ra ngoại trừ Kiếm lão ra, ở đây còn ai muốn tổn thương Nguyệt Vô Thường. Dù rằng hắn đã lên tiếng cảnh báo, Kiếm lão vẫn ra tay với Nguyệt Vô Thường? Nhìn Tang Ly sát khí đầy tràn, Nguyệt Vô Thường ngồi dậy, nhẹ nhàng nói:

– Không phải hắn!

– Vậy là ai?

Nàng không có ý nói việc hôm nay cho Tang Ly nghe, nhưng nếu hắn hỏi nàng cũng sẽ nói toàn bộ.

– Một nữ nhân! Võ công rất cao. Ta cũng không thấy rõ mặt…

Tang Ly nhíu mày suy nghĩ, một nữ nhân? Rốt cuộc là ai có bản lãnh như vậy?

Nguyệt Vô Thường quan sát sắc mặt của Tang Ly, biết hắn không quen thuộc với nữ nhân thần bí đó, nhưng chắc chắn nàng ta có biết hắn.

– Bà ta… bởi vì nhìn ra ngọc bội của ngươi nên mới gây hấn với ta! Bà ta nói: “nể tình ta là nữ nhân của ngươi nên tha ta một mạng”.

Ngọc bội? Chính là ngọc bội mà Tang Ly đã đưa cho Nguyệt Vô Thường. Nguyệt Vô Thường biết ngọc bội đó có lai lịch không nhỏ nhưng trước nay không hỏi qua Tang Ly, nên nàng không biết rằng ngọc bội đó chính là tín vật tùy thân của Trấn Vương, đại diện cho thân phận của Trấn Vương. Mảnh ngọc đó… là của phụ thân hắn truyền lại!

Chẳng lẽ là bà ta?

Trong đầu Tang Ly hiện ra hình ảnh một người. Sắc mặt Tang Ly càng lúc càng xấu.

Bà ta trở lại?

Cơ thể Tang Ly trở nên cứng ngắt, thần sắc cực kỳ phức tạp. Không biết là đang nổi giận hay bi thương.

Nguyệt Vô Thường ôm lấy thân thể của hắn.

– Không sao… Không sao rồi…



Bên ngoài Trấn vương phủ.

Bạch Y Thần đứng trong một con hẻm nhỏ, nhìn về cánh cổng Trấn vương phủ bằng ánh mắt phức tạp. Hắn mấy lần ngập ngừng, muốn đi lại thôi.

Sau một hồi phân vân, cuối cùng, hắn quyết định bước tới.

Đột ngột, một bóng trắng xuất hiện trước mặt Bạch Y Thần, cản chân hắn.

Bạch Y Thần nhìn người trước mặt, nhíu mày gọi:

– Thương thần y?

Thương thần y đưa mắt nhìn Bạch Y Thần, hỏi:

– Bạch công tử đến đây làm gì? Công tử muốn tìm ai?

– Thương thần y, ông hỏi ta để làm gì?

Thương thần y đều đều nói:

– Nơi này không phải là nơi công tử nên tới.

Bạch Y Thần cau mày đáp:

– Ta muốn đi đâu, gặp ai cũng phải xin phép ông sao? Ông… muốn dùng vũ lực để ngăn chặn ta?

Thương thần y thấy thuyết phục Bạch Y Thần không được, lên tiếng cảnh báo:

– Bạch Y Thần, ta biết ngươi là người của thái tử, ta sẽ không gây tổn hại cho ngươi. Ta cũng biết ngươi muốn tìm ai, nhưng ta cũng nói trước, hành động của ngươi sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch của thái tử. Vậy, ngươi còn khẳng định muốn đi sao?

Bạch Y Thần kinh ngạc nhìn Thương thần y, Thương thần y vẫn dõi mắt theo từng cử động Bạch Y Thần, ánh mắt của lão vẫn một màn tĩnh lặng như mặt hồ, quạnh quẽ đến mức lạnh lùng.

Không thể nghi ngờ, nếu muốn Thương thần y có thể giết hắn chỉ bằng một cái phẩy tay.

Bạch Y Thần cắn chặt răng, suy nghĩ một lúc mới phất tay bỏ đi.

Sau khi Bạch Y Thần đã đi khuất bóng, Thương thần y mới lặng lẽ quay lại nhìn Trấn vương phủ.

Hình ảnh Trấn vương phủ trước kia và hiện tại cứ đan xen vào nhau. Phức tạp! Rối rắm!

Thương thần y nhắm chặt hai mắt.



Nguyệt Vô Thường đang ngủ bỗng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, nàng khẽ mở mắt ra xem. Tang Ly ngồi cạnh giường, nhìn nàng chăm chú, xung quanh mờ tối nên nàng không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn.

– Tang Ly…

Tang Ly không trả lời, Nguyệt Vô Thường ngồi dậy đối mặt với hắn.

Từ lúc đến kinh thành đến nay, Nguyệt Vô Thường thấy rõ tâm trạng của hắn lúc nào cũng nặng nề, phức tạp, hắn đã không còn cười như trước kia nữa. Những chuyện quá khứ, vẫn còn rất nhiều điều hắn chưa nói với nàng…

Mãi một lúc lâu sau, Tang Ly mới bật gọi:

– Thường Thường… nàng có trách ta không?

– Trách ngươi cái gì?

– Trách ta… để nàng lâm vào nguy hiểm… trách ta… giấu giếm nàng rất nhiều thứ…

Hắn đang sợ hãi sao?

Nguyệt Vô Thường nhàn nhạt nói:

– Tang Ly mà ta biết là người vô cùng tự cao tự đại, dù phạm lầm hắn cũng sẽ nở nụ cười rồi đối mặt với sai lầm của mình và sửa chữa nó…

Tang Ly bật cười thê lương.

– Nếu như… ta không còn lòng tin?

– Vậy hãy lấy lại lòng tin của mình đi!

– Mọi việc không đơn giản như vậy. Lần này, nếu ta thất bại, trả giá không phải mình ta mà còn liên lụy đến nhiều, rất nhiều người khác, kể cả nàng trong đó. Ta… bắt đầu hối hận vì sao lại đưa nàng đến đây…

Nguyệt Vô Thường im lặng nhìn vào mắt Tang Ly hồi lâu.

– Tang Ly, nếu ngươi không mang ta đi, ta cũng sẽ tự mình tìm đến…

Giọng của Nguyệt Vô Thường dần dần lên cao, càng nói nàng càng cảm thấy tức giận.

– Ngươi là của ta! Vì vậy, đừng nghĩ đến chuyện sẽ bỏ ta lại một nơi nào đó mà ngươi thích.

Tang Ly sững sờ nhìn Nguyệt Vô Thường. Trừng mắt với Tang Ly một lúc bỗng nhiên Nguyệt Vô Thường sà vào lòng hắn, nói:

– Ta chưa bao giờ hối hận! Tang Ly, ngươi có biết dù không được gặp mặt mẫu thân lần cuối ta cũng chưa từng hối hận? Lúc đó, nếu ta không cố hết sức mình ta mới thật hối hận. Bây giờ cũng vậy, ta biết con đường này không dễ dàng, nhưng ngươi có nghĩ tới dù ngươi cho ta một cuộc sống êm đềm đến cuối đời, ta có vui vẻ hay không? Ngươi đã tự ý bước vào cuộc đời của ta thì đừng mong dễ dàng vứt bỏ ta lại…

Tang Ly sững sờ trước những lời bộc bạch của Nguyệt Vô Thường. Hắn đã quên nghĩ tới cảm nhận của nàng.

Khẽ thở dài một hơi, hắn choàng tay qua ôm chặt lấy Nguyệt Vô Thường.

Nàng không phải nữ nhân yếu đuối chỉ mong dựa dẫm vào hắn, điều nàng mong muốn là sóng vai cùng hắn. Trách nhiệm trước mắt quá lớn lao, dù là nàng, dù là hắn hay cả hai người cũng không đủ khả năng để gánh vác, nhưng chí ít nàng có thể chia sẻ gánh nặng cùng hắn, san sẻ những mệt mỏi hắn phải chịu đựng.

Có người nói rằng hắn là người trước nay đã giúp đỡ nàng, giúp nàng gầy dựng sự nghiệp, nhưng có ai biết được nàng là người đã cứu vớt hắn? Nếu không có nàng, hắn cũng không biết hắn có thể chịu đựng đến bây giờ được không.

– Ta xin lỗi…