Tôi cũng hơi tò mò.
Vì vậy, tôi giả vờ, miễn cưỡng nhận lấy túi bánh từ cậu ta, dùng một tay mở ra và bắt đầu cắn.
Bánh hấp vẫn còn nóng và nhân bánh là nhân đậu ngọt mà tôi rất thích.
Tôi khẽ cúi đầu nhìn mái tóc được cắt ngắn gọn gàng của Hạ Phi.
Sau đó tôi lấy chiếc bánh bao đang cắn dở của che khuất tầm nhìn của cậu ta.
Rõ ràng là cậu ta bị bất ngờ và ngước lên nhìn tôi.
"Ăn không?" Tôi cố tỏ vẻ là một người đại ca hiền lành, nở nụ cười hỏi cậu ta.
Hạ Phi dừng động tác trong vài giây, nhưng tôi không ngờ là cậu ta thực sự dám tiến tới.
Tôi nhanh chóng dời chiếc bánh bao trước khi miệng của Hạ Phi cắn vào nó.
Sau đó tôi liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh giọng nói: "Cậu dám ăn đồ ăn của đại ca?"
Chết tiệt, tôi suýt nữa là hôn gián tiếp.
Hạ Phi không hề tỏ ra lúng túng, cậu ta bình tĩnh nói: "Không phải anh bảo em ăn đó sao?"
Tôi chống cằm nhìn cậu ta một lúc lâu, sau đó hơi quay đầu để che tầm nhìn của cậu ta.
... Haha, đây là dịp để tôi nắm lấy nhược điểm của cậu ta.
Tôi quay đầu lại, nhanh chóng tận dụng cơ hội nói: "Lúc này tại sao lại nghe lời như vậy? Lúc nói buông tôi ra sao lại không nghe lời như bây giờ?"
Cậu ta ngẩn người.
"Này cậu." Tôi cong mắt vỗ vỗ vai cậu ta, "Ngay từ đầu có phải cậu đã có ý đồ với bánh của tôi không? Trên đường có phải đã lén ăn vài cái?"
"Ồ ~" Tôi ra vẻ hừ một tiếng, "Vậy cậu cũng thích nhân đậu ngọt sao? Ồ, thích nhân đậu ngọt cũng không có gì to tát, cậu nói với đại ca thì đại ca cũng sẽ không nói cho người khác."
"Nào!" Tôi hỏi cậu ta, "Hãy nói cho đại ca cậu biết cậu còn có bí mật nào khác nữa?"
Dường như bầu không khí trở nên im ắng.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười không thể kìm nén được của Hạ Phi.
Rồi đột nhiên tôi cảm thấy mái tóc dày công chăm sóc của mình đang bị chà xát dữ dội.
Giọng điệu trầm thấp của Hạ Phi cuối cùng cũng không khiến tôi cảm thấy khó chịu nữa: "Anh học được chiêu giết địch 1000 tự tổn hại 800 từ đâu vậy?"
Nhưng......
Ừm?
Có phải tên này vừa chạm vào đầu tôi?
Đúng không? Đúng không? Đúng không?!
Đệch, tôi ghét nhất là bị người ta sờ vào đầu!
Từ khi bước chân vào xã hội chưa ai dám đụng vào đầu ông đây.
Mẹ nó.
Đây là lần thứ mấy tên này đụng vào vảy ngược của tôi?!
Sau khi tiếp tục bị chạm vào vảy ngược, tôi đột nhiên đứng dậy, vài giây sau, tôi cúi xuống giật cồn sát trùng từ tay cậu ta.
"Cậu không cần ở chỗ này nữa." Tôi cảm thấy khuôn mặt mình đều tối sầm: "Có chuyện gì tôi sẽ nhờ tiểu Vương ở dưới lầu giúp."
Nhưng Hạ Phi nghe xong vẫn không hề nhúc nhích, cậu ta nhìn tôi không chớp mắt.
Sau này Hạ Phi nói cho tôi biết, lúc tôi nổi giận vì bị cậu ta sờ đầu, căn bản lời nói cũng không có chút lực đe dọa nào.
Nhưng câu nói này lại thành công khiến cậu ta đột nhiên tức giận.
Nhưng cậu ta lại không nói vì sao lúc đó lại tức giận.
Nhưng khi đó không hiểu vì sao ánh nhìn của cậu ta khiến tôi cảm thấy có chút tê dại, tôi chỉ có thể tiếp tục trầm giọng nói: "Nói cậu đi thì cậu đi đi. Cậu lo lắng cái gì? Không phải đàn em đều phải nghe lời đó sao?"
Cậu ta vẫn cứ nhìn, tôi không thể đọc được cảm xúc trong đôi mắt kia, trước khi sự kiên nhẫn của tôi sắp hết thì tôi nghe thấy giọng nói của Hạ Phi.
"--À." Tôi rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của cậu ta đột nhiên tụt dốc: "Để em đi, sau đó để cho hắn ta biết anh dán hình xăm sao?"
......Rất tốt.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng biết rằng, Hạ Phi thật sự biết hình xăm trên người tôi đều là dán.
Lúc đó trong đầu tôi chỉ tồn tại duy nhất một thông tin và tôi không phản ứng lại giọng điệu kì lạ cũng như điều ẩn chứa trong lời nói của cậu ta.
Ôi đệch mẹ.
Ngoại trừ tôi sợ đau, hình xăm của tôi đều là dán và tôi thích ăn bánh nhân đậu đỏ ngọt với mứt dâu.
Hạ Phi còn biết gì nữa?