12/03/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 71
Bạch Lê lần đầu được tận mắt chứng kiến sức chiến đấu siêu cường của người dân vũ trụ.
Chỉ thấy bốn người cầm công cụ lên, linh hoạt di chuyển giữa những tán cây, nếu cần thì còn nhún chân, nhảy lên luôn lên cành, chỉ để có được vị trí tốt để nhắm bắn con mồi.
Dáng người uyển chuyển, bước chân linh hoạt, lúc cần ra tay thì không chút do dự, xông tới dứt điểm, phương thức công kích tàn nhẫn trực tiếp, nắm đấm đánh thẳng vào da thịt, khiến Bạch Lê không khỏi cảm thấy đồng tình cho mấy em động vật nhỏ bất hạnh đụng trúng, kẻ địch của chúng nó, không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy!
Gà rừng, vịt trời, hươu con, dê núi, thậm chí cả rắn, chỉ cần xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ thì đều không chạy thoát số phận bị truy đuổi, cuối cùng trở thành con mồi trong ba lô của cả đám.
Bạch Lê cầm cung đi với bốn người họ, rõ ràng cậu bắn trăm phát trăm trúng, những vẫn bị chèn ép không gây nổi sự chú ý. Không phải tại cậu không cố gắng, mà thực sự là vì mấy người này đỉnh quá!
Buổi đi săn kết thúc vào buổi chiều, khi cung đã gãy, ná nứt làm đôi, toàn bộ bẫy kẹp đều chia năm xẻ bảy. Còn thu hoạch, có thể nói là thắng lợi trở về, không chỉ bắt được những động vật đã được kể bên trên, [Vân Dực] thậm chí còn tìm được mấy ổ trứng vịt trời trong đám lau sậy chỗ bãi cạn, tính gộp lại cũng được gần hai chục quả, mỗi người có thể được chia bốn năm quả gì đó!
"Ha ha ha! Quá sướng, thật sự quá sung sướng! Săn thú vui thật đấy, có cơ hội tôi còn muốn tới chơi nữa!" [Việt Tầm] thực sự rất yêu thích hoạt động đấu trí đấu dũng với động vật nhỏ này, cũng rất chờ mong khi mấy em động vật này xuất hiện trên bàn ăn tối của mình.
"Đúng vậy, thực sự là rất vui, những mà cũng không thể chỉ đâm đầu vào săn bắn được, chúng ta vẫn còn khối việc phải làm kia kìa." [Tháng Ba] khá là bình tĩnh, "Nếu chiều này chúng ta tập trung vào việc thu thập, kiểu gì mỗi người cũng phải kiếm được tầm mười hạt giống hoa, may mắn nữa thì còn kiếm được cây giống quý hiếm không chừng, như vậy mới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chung, nhưng tiếc là, thời gian cả buổi chiều hôm nay đều đã dùng để đi săn."
"Ây dà, đừng nói thế mà." [Vân Dực] nhào tới ôm vai [Tháng Ba], "Chúng ta chơi trò chơi chứ có phải bị trò chơi chơi đâu, đương nhiên là phải làm cái gì mà mình thấy hứng thú trước rồi, lẽ nào [Tháng Ba] không thấy chiều nay chúng mình chơi rất vui à?"
"Đúng là vui thật..." [Tháng Ba] thành công bị thuyết phục.
Nhưng mà mọi người cũng biết, chuyện nào quan trọng hơn chuyện nào, trải nghiệm cả một buổi chiều cho đã nghiền xong, sau này càng phải nghiêm túc làm nhiệm vụ đổi điểm cống hiến.
Sắc trời chậm rãi tối sầm lại, dường như đã đến thời gian nghỉ ngơi của đám động vật nhỏ, trong rừng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có thể loáng thoáng nghe được tiếng côn trùng rả rích kêu ở đâu đó. Không biết từ lúc nào, trên trời xuất hiện mấy đốm sáng lập lòe, chớp nháy liên hồi, phủ lên một tầng sắc thái huyền bí cho khu rừng.
Đốm sáng xuất hiện càng lúc càng nhiều, từ từ tạo thành một dải ánh sáng, giống như dải ngân hà, đưa tay là có thể chạm tới.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, đám người [Xoa bụng một cái] nhìn mà sững sờ, không ngờ rừng rậm vốn đã xinh đẹp, sau một lần cập nhật lại càng thêm quyến rũ hơn. Không biết trong đầu người thiết kế trò chơi còn bao nhiêu ý tưởng khiến người ta phải mở rộng tầm mắt nữa.
Tuy mọi người đều thấy rất đẹp, nhưng cũng không biết đây là có chuyện gì, cho nên chuyển ánh mắt hiếu kỳ về phía Bạch Lê. Bọn họ cảm thấy, với trình độ đỉnh cao không gì không biết của [Lê Bạch], nhất định cậu sẽ biết những đốm sáng này là cái gì.
"Đây là đom đóm." Bạch Lê giải thích, "Một loại côn trùng nhỏ, có thể phát sáng vào ban đêm."
"Ồ ồ ồ, hóa ra là trùng tộc à." Nghe nói đây là côn trùng, bọn họ không thấy hứng thú gì lắm nữa, [Xoa bụng một cái] còn nhỏ giọng lầu bầu, "Không ngờ trên đời còn có trùng tộc bé xíu thế này, nhìn còn yếu nữa chứ, này mà bị trùng tộc biết được, có khi sẽ trục xuất bọn nó ra khỏi tộc mất."
Đối với bại tướng dưới tay, [Xoa bụng một cái] luôn có thói quen phỏng đoán bằng suy nghĩ ác ý nhất của mình.
Bạch Lê cố nhịn cười, mấy người này coi đom đóm thành trùng tộc, dạo trước, [Yêu Tinh] cũng từng nghĩ kiến là trùng tộc, nhưng bọn nó là côn trùng, trong trò chơi là một tồn tại hết sức bình thường mà thôi.
Săn thú xong, đương nhiên là phải phân chia con mồi cho tất cả. Trứng vịt trời chia theo đầu người, dư ra thì phân cho người có công chế tác công cụ là [Tháng Ba] và [Việt Tầm]. Gà từng với vịt trời vừa vặn mỗi loại có năm con, mỗi người được chia một con. Nhưng hươu và dê thì chỉ có hai con, lại thêm kích thước lớn, mấy người đều không biết nên xử lý thế nào, cuối cùng bàn nhau kéo ra ra chợ đêm bán, tiền kiếm được chia đều cho năm người.
Có người mua hết thì đương nhiên là vui vẻ, xẻ thịt bán lẻ cũng được, chỉ là có hơi máu me một chút. Còn mấy con rắn kia... Không ai để ý, đến lúc bán thịt coi như đồ tặng kèm là được.
Sau khi thương lượng xong cách xử lý mấy con mồi còn lại xong, bọn họ liền đi ngược trở lại, quay về thôn.
Săn thú cả một buổi chiều, không biết từ lúc nào, bọn họ đã đi rất sâu vào trong rừng, giờ quay về mới thấy xa, đi lại còn lâu nữa. Mãi mới đi ra đến nơi, thì chợ đêm ở cửa thôn của người chơi đã qua mất thời gian náo nhiệt nhất.
Nhưng mà không sao, [Xoa bụng một cái] cười khì khì, nói mình có cách.
Y lấy hai con hươu con còn sống ở trong ba lô của mình ra, lúc chúng nó mới tỉnh lại, thấy [Xoa bụng một cái] còn có chút sợ sệt, nhưng rất nhanh cảm xúc này đã biến mất, chúng nó chớp đôi mắt tròn tròn của mình, tò mò nhìn ngó xung quanh, không hề lo lắng tương lai của mình là sống hay chết.
"Ê hê, lá gan của hai nhóc con này cũng to đấy chứ, vừa rồi bị chúng ta đánh một trận như vậy mà giờ đã như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi." [Vân Dực] đưa tay xoa xoa đầu một con trong số đó, được nó cạ cạ đáp lại.
Tay cô cứng đờ, gay to rồi! Cô động lòng rồi.
Con hươu này... Con hươu này đáng yêu phết đấy chứ!
Nhưng chưa kịp chờ cô nói gì, họ đã đi đến chỗ chợ đêm. Đám người bọn họ dắt tới hai con hươu con, lập tức thu hút sự chú ý của những người chơi đang đi dạo ở chợ đêm.
Động vật cỡ lớn như vậy rất hiếm thấy, vẻ ngoài lại ngốc ngốc đáng yêu, một tầng lông ngắn hoa văn rõ ràng bao phủ toàn thân, cái đuôi ngắn trên mông thỉnh thoảng lại lắc lắc, lúc ẩn lúc hiện. Đây là lần đầu tiên có động vật nhỏ xuất hiện trong game, lập tức khiến mọi người nhìn không rời được mắt. Đám đông tò mò vây quanh nhóm người Bạch Lê, đầu tiên là kinh ngạc vì trong nhóm có anh đại [Lê Bạch], sau đó bắt đầu bàn luận xôn xao về hai con hươu con.
"Đây là hươu đúng không? Tôi từng thấy ảnh nó trong bách khoa toàn thư về các loại động vật trên mạng vũ trụ, không ngờ trong game cũng có! Anh em, mọi người bắt được nó ở đâu vậy?"
"Oa! Nó vừa mới liếm tay tôi một cái này, đáng yêu quá, hai mắt tròn xoe, siêu lớn, thật là xinh đẹp!"
"Thôi không phải nhiều lời, anh em, ông mang nó đến chợ đêm, chắc là muốn bán nhỉ? Nói đi, bao nhiêu tiền, tôi mua trước một con!"
"Đừng đừng, chỉ có hai con hươu, nhất định có rất người muốn mua, chúng ta cạnh tranh công bằng đi!"
Không cần biết người chơi là nam hay nữ thì đều bị hai con hươu con này hấp dẫn, thậm chí ngay cả mua chúng nó về làm gì cũng chưa nghĩ ra, đã mở sẵn ví tiền rồi.
Mấy người [Xoa bụng một cái] thật sự không ngờ hươu con sẽ được hoan nghênh như vậy, đều kinh ngạc há hốc miệng, trong tiếng thúc giục của mọi người, báo ra cái giá mà họ đã thương lượng từ trước.
"Một con hươu nhỏ giá 5.000 đồng, chúng tôi ở đây còn có cả dê nữa, nhưng dê chết rồi, giá 3.000 đồng một con, còn mấy con rắn này, 200 một con, ai muốn thì có thể mua." [Xoa bụng một cái] không nói là có thể chia nhỏ dê và hươu, bán theo cân. Y nghĩ, nếu như này mà không ai muốn mua thì nói sau cũng được, không gấp.
Mà tình huống bây giờ là, đừng nói chia nhỏ ra bán theo cân, giờ có bán toàn bộ một lúc luôn cũng có người đồng ý mua.
Chẳng mấy chốc, hai con hươu, hai con dê cùng toàn bộ chỗ rắn đã bị mấy game thủ giàu tiền cướp sạch. Người không cướp được thì ngăn nhóm Bạch Lê lại, không cho họ đi, hỏi xem bọn họ còn đồ gì khác có thể bán không?
Có thì đúng là có đấy.
[Xoa bụng một cái] lấy từ trong ba lô của mình ra một con gà rừng, một con vịt trời, một con thỏ cùng ba quả trứng vịt, thuận lợi bán đi. Vì đây là con mồi đã chia cho y, cho nên tiền kiếm được đương nhiên cũng là của mình y.
Mấy người khác thì không muốn bán con mồi của mình đi, cho nên khuyên đám người chơi không mua được gì kia về hết, xong mới trốn vào một góc chia tiền.
Nhìn 34 vàng được chia nằm trong tay mình, cảm xúc trong lòng Bạch Lê hỗn loạn đan xen đủ loại, cậu vốn chỉ định tham gia cho vui thôi, không ngờ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Thực sự... Thực sự rất bất ngờ.
Giờ cậu mới hơi hơi hiểu được, sao mỗi lần Yêu Tinh kiếm được tiền thì đều thích lên Xingbo viết cảm nhận cá nhân.
Sau khi cuộc mua bán lớn nhất đêm nay kết thúc, người chơi ở lại chợ đêm càng lúc càng ít. Nhưng lúc này lại có một người từ phía rừng rậm vội vội vàng vàng chạy tới, vừa chạy vừa la lớn: "Không tốt rồi không tốt rồi, hầm mỏ bên kia có chuyện rồi! Hình như là có quái!"
Người chơi đột nhiên hưng phấn: Hả? ? ?
Bạch Lê nghe mà không hiểu gì: Cái gì cơ? ? ?
Trong mỏ có quái á? Sao cậu không biết.
---o0o---
Chương 72
Trong game có kỹ năng đào quặng, vậy đương nhiên là phải có hầm mỏ.
Hầm mỏ trong "Vùng đất điền viên" nằm sâu trong rừng, khu phía đông có một dãy núi kéo dài hơn trăm dặm, nhìn từ xa là một màu xám xịt không đẹp mắt, nhưng sâu trong đó, tài nguyên khoáng sản lại vô cùng phong phú. Người chơi tiến vào trong, vung cuốc chim đào mỏ, có thể nhận được những loại khoáng thạch khác nhau, đáp ứng yêu cầu của nhiệm vụ, hoặc có thể giữ lại để mai mốt sử dụng.
[Thoát xác] là một người chơi học kỹ năng đào mỏ, cũng là y vội vội vàng vàng chạy về báo tin hầm mỏ có chuyện.
Quái vật gì gì đó, lập tức chọc vào dây thần kinh hiếu chiến của đám người chơi đã lâu không đánh đấm gì này.
Người bán không còn lòng dạ nào mà bày sạp, người mua cũng chẳng còn hứng đâu mà đi dạo phố, không tốn đến một phút, [Thoát xác] đã bị đám đông bu kín không một khe hở.
"Người anh em, ông nhanh nói lại tỉ mỉ một chút, rốt cuộc tình huống là như thế nào, có quái vật à? Là quái gì? Quái vật có mạnh không, sao ông trốn về được?"
Người hỏi là một thanh niên cơ bắp cuồn cuộn, hai mắt lớn chư chuồng đồng sáng lấp lánh nhìn về phía [Thoát Xác], hưng phấn đến mức tay không tự chủ được siết chặt. Y là người chơi mới, mấy ngay nay luôn cẩn thận từng tí một khai khẩn đất đai, trồng trọt cày cấy, làm nhiệm vụ, quả thật cũng cảm nhận được cảm giác nhà nhã thả lòng. Nhưng trước đây y là game thủ chuyện trị mấy kiểu game chiến đấu thức tế ảo, một ngày ít cũng phải chơi hơn 12 tiếng, hai hôm nay, vì say sưa với việc trồng trọt, mà y không đăng nhập vào game cũ, cơ bắp trên người vốn đã quen với việc đánh đấm giờ có hơi ngứa ngáy.
Trước đó nghe nói nhóm người Bạch Lê vào rừng săn thú, y vô cùng có hứng thú, đang định chờ lát nữa đi tìm Bạch Lê hỏi thăm tình huống một chút, rồi tự mình vào rừng, đánh đấm tí cho đỡ nghiền.
Ai dè ngay lúc này, có người chạy tới nói cho y biết chỗ có quái, này làm sao không khiến y vui như mở hội được đây?
Thực sự có quái để đánh, y cũng không cần vào rừng gieo tai vạ cho mấy động vật nhỏ không có sức chiến đâu kia nữa.
Kết quả câu trả lời của [Thoát Xác] lại khiến y thấy hơi thất vọng.
"Tôi, thực ra tôi cũng không biết là có quái vật gì, trời tối một cái là trong hầm mỏ cũng tối hù, tôi đang định trở về, thì lại nghe thấy từ sâu trong hầm mỏ truyền tới tiếng "U u u", còn có tiếng vang khi đồ vật lăn trên mặt đất truyền tới nữa." Vẻ mặt [Thoát Xác] cay đắng nói, "Ai từng vào hầm mỏ thì cũng biết rồi đấy, ở cửa đúng là có mấy cái đèn mỏ, nhưng ánh đèn chỉ mờ mờ. Lúc đó tôi đã ra đến cửa rồi, nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn thử, mọi người đoán tôi nhìn thấy cái gì? Một cái bóng đen to thù lù xuất hiện ở ngay phía sau tôi, cách không xa, tròn vo, còn không ngừng lung lay, làm tôi sợ chết khiếp, sao còn gan mà quay lại xem nó là thứ gì nữa chứ?"
"Nhỡ mà nó còn to hơn cả cái bóng của mình, nhoàm một cái nuốt tôi vào bụng thì biết làm sao giờ? Nuốt vào bụng cũng thôi đi, nhỡ mà nhân vật trong game của tôi chết đi, kinh nghiệm và đồ vật kiếm được trên trò chơi đang bỏ trong ba lô rơi ra, vậy thì thiệt to."
[Thoát Xác] có bóng ma tâm lý đối với chuyện này, y từng chơi một game giả lập, chỉ cần nhân vật tử vong thì tất cả sẽ quay lại từ đầu, quan trọng là muốn nhân vật sống lại còn phải tốn 100 tinh tệ để mua thuốc hồi sinh. Trò chơi kia là trò chơi đứng đầu năm đó, hiệu quả đối với chứng đứt gãy gien cũng không tồi, y muốn từ bỏ nhưng lại không thể không nhắm mắt nhắm mũi chơi tiếp.
Bây giờ gặp chuyện như vậy, y đương nhiên không dám một mình xông lên. Thế là ... Quyết định bỏ chạy, về thôn tìm viện binh.
Miêu tả của [Thoát Xác] với quái vật khiến mọi người xôn xao bàn tán, mà nhiều nhất là suy đoán, không biết rốt cuộc quái này là quái gì.
"Liệu có phải quái bảo vệ mỏ không? Vì người chơi khai thác quặng quá nhiều, chọc giận nó, cho nên nó chuẩn bị tìm chúng ta báo thù?"
"Cũng có thể là có người chơi đào quặng, đào mất báu vật của nó, cho nên nó mới giận dữ hiện hình."
"Tôi nói này, không chừng nó chính là loại quái vật chuyên ăn khoáng thạch cũng nên, nó để mắt đến quặng mỏ mà người chơi cất trong ba lô, cho nên muốn cướp trắng, mà người nó chuẩn bị đánh cướp lại chạy mất. Nếu thế, đánh chết quái vật này xong, liệu nó có rơi ra cực nhiều khoáng thạch làm phẩn thưởng cho người chơi không nhỉ?"
"[Thoát Xác], ông thực sự không nhìn rõ dáng vẻ của nó à? Sao tôi cứ thấy khó tin thế nào ấy, Vùng đất điền viên đã ra mắt hơn một tháng ròi, chưa từng có cốt truyện nào yêu cầu phải đánh quái cả, có phải ông trông gà hóa cuốc, nhìn nhầm rồi không?" Cũng có người chơi tương đối bình tĩnh, cảm thấy chuyện như vậy không thể xảy ra trong game.
Nhưng mà không có nhiều người đồng ý với quan điểm này, bọn họ nghĩ rằng, đánh quái thăng cấp chính là xu hướng game chủ đạo hiện này, trong các tựa game khác có, sao "Vùng đất điền viên" lại không có cho được? Cho dù quái vật mới xuất hiện kia thực tế yếu đến mức không đỡ một một đòn, bọn họ cũng không ngại, đánh được là tốt rồi!
Trong game hiếm thấy mà xuất hiện một quái vật bí ẩn, phát hiện này đánh sâu vào trong tâm trí của người chơi, qua quá trình tranh luật kịch liệt, mọi người quyết định, cùng tới hầm mỏ bên kia xem thử một chút.
Đương nhiên, trước khi đi vẫn cần "Chuẩn bị" một chút.
Vì thế, chợ đêm vừa mới yên tĩnh lại bắt đầu náo nhiệt. Người chơi có hàng trong tay lập tức bày sạp, người chơi thiếu vũ khí đánh quái thì trong tay nắm tiền đồng, bắt đầu càn quét từ trên xuống dưới một lượt.
"Kiếm gỗ, cung gỗ, côn gỗ... Đều dùng gỗ tốt, vô cùng bền chắc đây, bán đại hạ giá, chỉ có 200 đồng một món ~"
"Cá nướng ~ Cá nướng đây ~ có ai muốn mua cá nướng không, ăn xong tăng 20% tốc độ di chuyển, là trợ lực cần có để đánh quái, không cẩn thận nướng hơi quá tay, chỉ 50 đồng một con!"
"Cá viên đây ~ 30 đồng một viên, 80 đồng một xâu ba viên, ăn xong tăng 20% sức lực, ai đi ngang tuyệt đối đừng bỏ lỡ!"
"Trang phục kiếm khách! Trang phục võ sĩ đây! Trang phục nóng hổi mới ra khỏi hộp đây, mặc chúng nó đi đánh quái, cam đoan sẽ là người chơi phong cách, đẹp trai nhất! 250 vàng một bộ, có thể trả sau, hoặc dùng trang phục nữ để đổi!"
Cũng có những người chơi đục nước béo cò, tranh thủ bán thứ khác.
"Cá cảnh, tôm cảnh, cua cảnh đây, bể cá cùng loại với bể cá anh đại [Yêu Tinh] dùng, đặt trong nhà đảm bảo phong thủy, người may mắn tiếp theo chính là bạn, giá cả có thể thương lượng ~"
"Ai mua lưới đánh cá không, không cần biết là đánh cá hay bắt quái, nó đều là trợ thủ đắc lực của bạn, được bện bằng loại vật liệu tốt nhất, một tấm 300 đồng, cả nhà của cửa chỉ có năm tấm, ai tới trước được trước nào ~"
"..."
Bạch Lê không tham dự vào lần thảo luận này của người chơi, thực ra, từ nãy tới giờ cậu vẫn còn đang thấy mơ mơ màng màng đây. Thân là người thiết kế trò chơi, sao cậu không biết trong game của mình còn có loại quái vật to lớn như vậy? Nếu cậu nhớ không nhầm, trong hầm mỏ rõ ràng chỉ có...
Cậu nhận ra người chơi đang tư duy theo quán tính cũ của mình, nghĩ là trong game không thể không có quái vật được, cho nên mới xảy ra hiểu lầm lớn như vậy. Nhưng mà... Cho dù có hiểu lầm cùng không vấn đề gì, người chơi muốn đi thăm dò, vậy thì đi thôi, chỉ khi nào tai nghe mắt thấy, ấn tượng mới càng thêm sâu sắc.
Quyết định chỉ đứng ngoài xem, không tham dự vào xong, cậu chào tạm biệt với bốn người [Xoa bụng một cái], phấn chấn đi dạo chợ đêm vừa mới náo nhiệt trở lại. Trong tai nghe tiếng người chơi ra sức rao hàng, nhất là của mấy người bán cá nướng, cá viên cùng cá cảnh, Bạch Lê cũng muốn chảy nước mắt, khóc thương cho mấy con cá đó. Xấu thì bị đem đi làm đồ ăn, đẹp mắt thì giữ lại, thực sự là "Thân cá như hạt mưa sa, hạt vào đài các, hạt rơi chảo dầu".
Nhưng mà tôm cảnh với cua cảnh là những cái gì vậy, hai con này mà cũng nuôi làm cảnh được hả? Chỉ có thể nói trí tưởng tượng của nhân dân tinh tế thực siêu phàm thôi.
Bạch Lê đi dạo chở đêm khoảng nửa tiếng, trong lúc đó còn liên lạc với [Yêu Tinh], hỏi hắn có muốn tới hầm mỏ xem thử không.
"Tôi không đi được, chắc một lát nữa là tôi out rồi." Trên giao diện chat bạn tốt trong game, Văn Tinh Diệu nghe Bạch Lê kể lại đại khái đầu đuôi câu chuyện xong, từ chối với mời của cậu.
Giết quái cái gì, bộ hắn lên chiến trường giết trùng tộc chưa đủ nhiều chắc?
"Vậy vừa lúc, tôi cũng không định đi, chờ lát nữa lên diễn đàn xem tình hình bên bọn họ sau." Bạch Lê trả lời, "Lát nữa chờ bọn họ chuẩn bị xong xuất phát, tranh thủ lúc bờ sông vắng người, cùng đi câu cá không?
Lần này Văn Tinh Diệu đồng ý: "Được."
Bạch Lê cứ nghĩ, người chơi chuẩn bị dụng cụ tác chiến kỹ lưỡng như vậy rồi, sẽ lập tức xuất phát, nào ngờ đâu trước khi đi, lại có người vỗ đầu một cái, hét lớn: "Mọi người chờ chút đã, một chuyện quan trọng thế này, sao có thể không tìm người đến chứng kiến cho chúng ta chứ, tôi đi gọi [Mì Giòn] tới, không phải dạo gần đây tên này đang phát livestream chuyện hàng ngày trong game sao, đúng lúc để hắn qua đây hỗ trợ, ghi lại tư thế oai hùng của tất cả chúng ta, ha ha ha!"
Đây đúng là một ý kiến tuyệt vời, không ai phản đối. Người chơi này nói xong, lập tức logout, đi liện hệ với Mạc Tụng, những người còn lại thì kiên nhẫn chờ đợi.
Bạch Lê không nghĩ chuyện lại đi theo chiều hướng này, vừa bất ngờ lại vừa cảm thấy ý tưởng này không tồi, như vậy cậu có thể không cần tới hiện trường mà vẫn có thể theo dõi trực tiếp toàn bộ hành trình. Nghĩ thế, cậu không ở lại đây nữa, về nhà thu xếp công việc trước, ước chứng tốt thời gian, chờ lát nữa vừa câu cá vừa xem livestream cùng [Yêu Tinh].
*
Tầm khoảng chín giờ, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu ngồi song song trên cầu gỗ, vừa cầm cần câu cá, vừa mở livestream của Mạc Tụng ra xem.
Bạch Lê căn thời gian rất chuẩn, lúc này, đoàn người vừa vặn đi đến cửa hầm mỏ.
Mạc Tụng đi ở phía trước ghi hình, trên đường đi còn rất chuyên nghiệp, không ngừng cùng khán giả xem live nói chuyện, đùa giỡn.
"Ha ha ha, mọi người hỏi đây có phải lần đầu tiên trong game xuất hiện quái vật không à? Chắc là vậy đó... Nhưng mà tôi nghe nói, lúc tôi không onl, anh đại [Lê Bạch] đang cùng mấy người bạn khác bán con mồi mình săn được, có hươu con, dê, còn có mấy con rắn nữa, ngoại trừ hươu con thì mấy con khác đều chết cả, người mua về chắc là để nấu ăn đấy..."
"Ăn được chứ, làm sao mà không ăn được! Có phải mấy người chưa xem topic tôi đăng trên diễn đàn không, quên hết ảnh đồ ăn trên đó rồi à, xiên dê nướng, vụn bánh mì chan canh thịt dê, thịt dê kho, sườn dê hầm, sườn dê nướng, canh rắn, rắn xào lăn... Chặc chặc, nghĩ đến thôi là tôi đã muốn chảy nước miếng rồi, xụp ⸺⸺!"
"Được rồi được rồi, hôm nào tôi sẽ dẫn mấy người vào rừng đi dạo, đến lúc đó muốn bắt cái gì, tôi sẽ bắt cho mọi người cái đó. Mấy động vật nhỏ bắt được ấy hả... Xem nào, tôi sẽ thử xem có nuôi được chúng nó không!"
"Thôi, không nói nữa, hầm mỏ ở ngay phía trước rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi vào nhìn xem, coi quái vật bí ẩn kia rốt cuộc là cái gì! Tiếc là bây giờ đã tối, có mấy người đã logout đi nghỉ, lần này chỉ có hơn 500 người tới. Yên tâm đi, chừng này người là đủ rồi, con quái vật kia tuyệt đối không thoát khỏi tay bọn tôi đâu!"
Mạc Tụng nói, xong dẫn theo mọi người đi vào trong hầm mỏ tối đen.
____________________
Xiên dê nướng
Vụ bánh mì chan canh thịt dê
Thịt dê kho
Sườn dê hầm
Sườn dê nướng
Canh rắn
Rắn xào lăn