Nhậm Phi mới đăng nhập "Vùng đất điền viên" tháng này, ID trong game là [Người không phải cỏ cây]. Ngoài thân phận người mới newbie này ra, y còn có một thân phận khác nữa, đó chính là một trong mười người chơi may mắn trúng thưởng "Vé xổ số rau dưa".
Đồng thời, y cũng là người chơi trúng thưởng đầu tiên sử dụng vật phẩm "Loa vàng" trên kênh thế giới. Tối hôm qua, sau khi nhóm bón họ phát biểu "Cảm nghĩ sau khi nhận thưởng" xong, có không ít người chơi khác cũng đặc biệt mua loa để bày tỏ sự ước ao của mình.
Đương nhiên, chính yếu vẫn là để cọ vận may của bọn họ bằng đủ mọi cách. Cũng không biết việc này thành trend từ lúc nào.
Sáng sớm hôm nay, y đã nhận được gói rau dưa quà tặng mà Bạch Lê gửi tới. Y vẫn ở cùng người nhà của mình, ba mẹ ông bà em trai em gái, một nhà bảy người vô cùng náo nhiệt, tất cả đều đang vây quanh thùng hàng chuyển phát nhanh.
Ông bà: "Ôi chao, cháu trai lớn đúng là giúp nhà họ Nhậm chúng ta nở mày nở mặt, xác suất trúng thưởng chỉ có 1/100000, thế mà cháu cũng rút trúng được, chờ lát nữa mở hàng đùng lấy đồ ăn ra vội, để ông bà chụp mấy bức ảnh trước đã! Để đăng ảnh lên vòng bạn bè cho mấy lão già kia phải ghen tỵ với vận may của nhà mình. Ừm... Ông bà đang nghĩ, có nên hóa mấy bức ảnh cho ông bà tổ tiên xem nữa không nhỉ?"
Ba mẹ: "Con trai! Con yên tâm, tuy ba mẹ không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, nhưng món ngon trong game cùng livestream nấu ăn trong game đều đã xem hết từ đầu đến cuối, không sót tập nào. Thức ăn con nhận được giao cho ba mẹ là chỉ có chuẩn, đảm bảo sẽ nấu cho con một bàn thức ăn thơm lừng!"
Em trai: "Anh, anh nhanh mở thùng đi, em sốt ruột lắm rồi, em đã đồng ý với bé Mỹ ở cách vách là ngày mai sẽ mang quà trong hộp cho em ấy, em ấy cũng là fan của Lê Lê á, hì hì..."
Em gái: "Anh anh, em muốn ăn món ngon, lát nữa có thể để em chọn nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay không?"
Nhậm Phi: "..." Mệt tâm quá đi.
Vất vả lắm mới trấn an được tâm trạng kích động của gười nhà, y ở ngay trước mặt họ mở thùng hàng chuyển phát nhanh ra. Trong nháy mắt thùng được bóc mở, y dường như xuất hiện ảo giác, đồ vật bên trong như phát sáng, xông phá bóng tối nghênh đón bình minh.
Ngay sau đó, chính là mùi rau xà lách thanh mát mà y quen thuộc.
Nhậm Phi rùng mình một cái, đang muốn cúi xuống xem cụ thể bên trong có những loại rau nào thì bên cạnh đã có một lực đẩy tới, em trai đứng bên cạnh hất y qua một bên, tự mình thế chỗ, dùng tư thế vô cùng khó tả, chúi đầu vào trong thùng.
Y còn có thể nghe thấy giọng nói của em trai vọng ra từ trong thùng có hơi nặng: "Oa! Nhiều rau quá, cải thảo, súp lơ, dưa chuột, cà chua, còn có mười củ khoai tây to cùng một quả bí ngô, em thích, tối nay em muốn được ngủ cùng với chúng nó!"
Nhậm Phi: "???" Thằng nhóc ngốc này không ổn rồi!
Trả lời y chính là mấy cái gáy vô tình của người nhà. Họ đâm đầu vào trong thùng hàng chuyển phát nhanh chọn chọn bỏ bỏ, chọn đồ ăn trong mơ của mình, thậm chí không hề để ý tới, chủ nhân của 50kg rau dưa này, đã bị bọn họ lãng quên hoàn toàn ở bên ngoài.
Tình huống không khác biệt lắm cũng xảy ra tại nhà của chín người còn lại.
Ngày hôm đó, một Xingbo có lượt like rất khủng.
"Người không phải cỏ cây: "Trước khi vật phẩm "Vé xổ số rau dưa" ra mắt, rất nhiều người đều ôm thái độ hoài nghi, thậm chí còn có người nói, nếu rau dưa nhận được là do Lê Lê tự tay trồng, bọn họ sẽ chọn không ăn chúng nó là để lên bàn thờ, cuối cùng chế thành tiêu bản, làm đồ gia truyền, truyền cho con cháu mình. Nhưng hôm nay, tôi phải nói cho mấy người chơi có suy nghĩ này biết: Cười ẻ, chỗ rau dưa này hoàn toàn không thể chế thành tiêu bản được, bởi vì... Chúng nó ăn thật sự quá ngon! Chỉ có không đủ ăn chứ làm gì có chuyện không muốn ăn, quỳ cầu Lê Lê mở thêm nghiệp vụ làm ăn, trồng rau dưa ngoài thực tế đi QAQ! [Hình ảnh] x9"
Ảnh đính kèm là hình 50kg rau dưa được lấy ra từ trong thùng và ảnh cả gia đình họ vì tranh đồ ăn trong đĩa mà suýt chút nữa ra tay đánh nhau.
Mấy người trúng thưởng khác quả thực không thể đồng tình hơn được nữa, bọn họ vừa thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng ăn no căng của mình, vừa gửi ảnh mình vừa chụp vào phần bình luận, chẳng mấy chốc đã thu hút được một lượng lớn người chơi và cư dân mạng tới vây xem.
"Đáng ghét! Rau dưa Lê Lê đưa tặng chuẩn chỉnh vậy sao? Hơn nữa nhìn trông còn rất ngon nữa chứ, tại sao người trúng thưởng không phải là Mị, biết trước thế này, Mị đã lấy toàn bộ điểm tích lũy ra đổi vé xổ số rồi!"
"Đổi thế đổi nữa thì cũng chỉ có thể làm mẫu số cho người ta thôi... Tôi đổi tròn 50 vé đây, còn không phải vẫn tay trắng à. Nghe nói có người đổi đúng một vé đã trúng, đây mới thực sự là cá Koi sống này, hức hức hức, tôi lại đi cọ cọ cô nàng đây!"
"A a a a, tại sao phần thưởng này chỉ có người chơi mới được tham gia, @ Vùng đất điền viên V, Lê Lê, có thể phát vé xổ số như vậy trên diễn đàn hoặc là trang web game không, tôi sẵn sàng bỏ tiền mua!"
"Lầu trên đừng có mơ nữa, thức ăn ngon như vậy, ông không thử nghĩ xem giá cả phải đắt cỡ nào, chúng ta không thể khiến Lê Lê bỏ tiền túi ra chịu lỗ thế được, có đúng không? Vẫn nên đàng hoàng chờ đến lần cập nhật tiêu chuẩn tháng sau, dành thời gian vào cướp đi. Tháng sau nếu trò chơi nâng cấp nữa thì hình như là đạt đến tiêu chuẩn cao nhất rồi nhỉ... Dù sao, "Thiết bị tạo dụng game giả lạp" đã lên tới cấp A rồi, còn thiếu cấp S cuối cùng nữa thôi."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ khu bình luận đều rơi vào trầm mặc, rồi lại trầm mặc.
Những cư dân mạng vẫn chưa cướp được tiêu chuẩn đăng nhập có cảm giác như vừa bị xối một chậu nước đá lên đầu, chân tướng tàn khốc trực tiếp hiện ra trước mặt bọn họ.
Đúng vậy, tháng sau chính là trận chiến cuối cùng rồi. Mặc dù nói, thiết bị game giả lập lên tới cấp S thì lượng người chơi đăng nhập có thể đạt đến con số một tỷ, nhưng toàn bộ Đế quốc, số lượng nhân khẩu sao có thể chỉ có một tỷ được.
Riêng hành tinh thủ đô "Phật Nhảy Tường" đã có tới 5 tỷ người rồi, mà trong biên giới Đế quốc, có đến mấy chục hành tinh thích hợp cư trú, nhân khẩu chỉ có nhiều chứ không ít, nghĩ cũng biết, một tỷ tiêu chuẩn đăng nhập hoàn toàn không đủ để chia.
Này thì biết phải làm sao đây? Không có tiêu chuẩn đăng nhập, không vào được trò chơi, bọn họ sẽ nghẹn chết mất!
Trong nhất thời, bầu không khí trong khu bình luận trở nên hết sức ủ dột.
Một lúc lâu sau, mới có người rụt rè lên tiếng.
"Này... Cái chuyện biết trước sẽ xảy ra này, chúng ta có ở đây sốt ruột cũng chẳng thay đổi được gì đâu, đúng không? Muốn vào game chơi, thì lúc đó dốc hết sức để cướp là được rồi, bây giờ khổ sở sớm mà làm gì, ảnh hưởng đến tâm trạng bản thân."
"Đúng đấy đúng đấy, chúng ta nghĩ thoáng lên chút đi. Dịch dinh dưỡng mới của "Thực phẩm Vị Cổ" mọi người đã uống một tháng rồi nhỉ, sắp có thông báo ra mắt hương vị mới rồi đấy, chẳng lẽ mọi người không ai thấy hiếu kỳ hả? Tôi nghe nói là "Vị canh gà" với "Vị dâu tây" thì phải, mọi người thấy sao?"
Có thể chữa trị cho người dân vũ trụ, ngoài "Vùng đất điền viên" ra, em là chỉ có đồ ăn ngon thôi. Vừa nghe nói có đồ ngon, tâm trạng nản lòng, ủ rũ trước đó của tất cả mọi người đều bay biến, lập tức lên tinh thần.
"Có thật không có thật không có thật không? Thật sự sắp ra mắt hương vị mới à? Vẫn là hợp tác với Lê Lê đúng không, vị canh gà và vị dâu tây, nghe thôi đã thấy ngon rồi!"
"Oa! Vị dâu tây! Đây là loại quả mà tôi thích nhất khi xem livestream ẩm thực trong "Vùng đất điền viên" đấy, ăn chua chua ngọt ngọt, cắn một miếng thôi là đã thấy cả người sung sướng rồi! Tiếc là trong hiện thực chỉ có thể nếm dưới dạng dịch dinh dưỡng..."
"Tiếc cái gì mà tiếc, phấn chấn lên! Nếu tháng sau tôi không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập thì chỉ đành trông cậy vào dịch dinh dưỡng mới ra mắt hàng tháng để sống qua ngày vậy! Nhưng mà tôi vẫn rất muốn cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, tôi thật tham lam quá đi, hu hu hu!"
"Ầy, nói đến lòng tham, ai mà nghĩ được, mấy tháng trước chúng ta đều chỉ có thể uống loại dịch dinh dưỡng chẳng có tí mùi vị nào, lên game giả lập để "Chữa" chúng đứt gãy gien y như quẹt thẻ chấm công đi làm, tương lai thì mù mịt, đời thú không có chút hi vòng nào. Tất cả những thứ này đều nhờ Lê Lê mang lại, cho dù cuối cùng tôi không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, tôi cũng không trách Lê Lê, không trách trò chơi "Vùng đất điền viên" này, tôi sẽ vĩnh viễn thương bọn họ!"
"Người anh em, ông nói đúng lắm, bây giờ đã tốt hơn ngày trước rất là nhiều rồi, chúng ta phải tự biết thỏa mãn.
"..."
Chủ để của cư dân mang luôn thay đổi một cách chóng mặt, một giây trước còn đang buồn bã, cho là mình vĩnh viễn không thể vào được "Vùng đất điền viên" một giây sau chủ đề đã thăng hoa, quay sang cảm ơn trò chơi, Bạch Lê và toàn bộ thế giới.
Cùng lúc đó, nhóm Bạch Lê đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị xuất phát đến "Hành tinh Hi Vọng".
Trước khi đi Bạch Lê tìm Tống Hân Nhiên, nhờ cậu nhóc chăm sóc giúp số rau dưa còn chưa thu hoạch trong lúc bọn họ đi vắng, bị đối phương hỏi họ đi đâu. Bạch Lê nghĩ việc này cũng không có gì cần che giấu bèn nói cho Tống Hân Nhiên biết việc mình chuẩn bị tới "Sao Hi Vọng".
Tống Hân Nhiên rất tò mò với tinh này, năn nỉ Bạch Lê cho mình đi theo mở mang tầm mắt. Bạch Lê do dự vài giây, cuối cùng vẫn từ chối, đứa nhỏ sống bên ngoài một mình đã đủ khiến cha mẹ và người nhà lo lắng rồi, giờ còn theo chân cậu chạy hết đông tây nam bắc, nói không chừng còn muốn bán sức lao động giúp đỡ bọn họ từ sáng sớm đến tối muộn, đối với một đứa bé mới mười lăm tuổi thực sự mà nói là quá tàn nhẫn, vẫn nên để cậu nhóc ở lại, sinh hoạt bình thường như cũ thì tốt hơn.
Nói hết suy nghĩ của mình cho Tống Hân Nhiên biết xong, tuy cậu nhóc có hơi thất vọng, những bản chất vẫn là một đứa nhỏ ngoan, nghe lời, biết Bạch Lê làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, bèn gật đầu đồng ý, nói: "Vậy được rồi, em ở lại giúp thầy coi nhà, thầy yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho vườn rau. Nhưng mà thầy có thể đồng ý với em chuyện này không, nếu sau này còn có cơ hội tới "Sao Hi Vọng" thì thầy dẫn cả em theo với nhé?"
Bạch Lê nghĩ một chút, bọn họ đi lần này thực ra chính là tới "Sao Hi Vọng" "Khai hoang", chắc chắn chờ nó khai phá đến một trình độ nhất định, sẽ càng thích hợp để cư trú và du lịch, đến lúc đó không chỉ có thể dẫn theo học trò nhỏ, mà còn có thể mời cha mẹ anh chị của cậu nhóc tới cùng.
Vì thế cậu gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Tống Hân Nhiên.
Tống Hân Nhiên vui sưỡng nhảy cẫng lên, ngoan ngoãn đi theo sau Bạch Lê, để cậu cấp quyền ra vào nhà cho mình.
Đoàn người Bạch Lê ròi đi Tống Hân Nhiên, cười híp mắt vẫy tay chào tạm biệt, nhìn bọn họ đi lên xe phi hành. Sau khi xe lái đi rồi, cậu nhóc mới xoa xoa mắt, làm một động tác tự cổ vũ trong đó bắt tay vào lên kế hoạch rèn luyện thân thể, tăng chiều cao cho bản thân.
Híc híc, nhất định là do nhóc quá thấp, quá yếu, nên thầy mới không cho nhóc đi cùng. Nhóc phát nhân lúc thầy chưa về, chăm chỉ rèn luyện, tranh thủ cao lên, trở thành một người lớn thực thụ!
*
Trong thời đại vũ trụ, việc đi lại từ hành tinh này đến hành tinh khác đã trở nên phổ biến từ lâu, ngồi phi thuyền đến hành tinh khác cũng giống như ngồi máy bay đi ra nước ngoài thời Trái Đất cổ vậy, rất tiện lợi.
Nếu là Bạch Lê trước khi lấy lại ký ức, có lẽ còn vì trong lòng tồn tại tư tưởng "Thần tiên già" mà nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, thì bây giờ, sau khi khôi phục ký ức, ký ức đi phi thuyền hồi còn nhỏ trong đầu vô cùng rõ ràng, nên cậu thật sự không còn thấy thú vị lắm, thuần thục tìm một vị trí trì gần cửa sổ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Những người khác thấy cậu như vậy thì không tới quấy rầy, tự giác ngồi ở xung quanh, thỉnh thoảng thấp giọng trò chuyện vài câu. Còn Văn Tinh Diệu lại ngồi ngay xuống bên cạnh Bạch Lê, đưa vai tới gần, nhẹ nhàng dịch đầu Bạch Lê lại, muốn cậu được nghỉ ngơi thoải mái hơn một chút.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Bạch Lê không mở mắt ra, giống như một chú mèo lười biếng, động tác tự nhiên, dựa đầu vào hõm vai Văn Tinh Diệu.
Vốn cậu nhắm mắt định thử suy tính trong đầu, xem sau khi đến nới thì sẽ bắt tay vào làm từ chỗ nào, nhưng bây giờ cậu lại thấy, tranh thủ chợp mắt một chút cũng là một lựa chọn không tồi.