Sau khi tiếp thu được sự đa dạng của các loại vật liệu mà người chơi khác nộp lên, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu yên tâm thoải mái kiểm tra xem, rốt cuộc trong kho chứa này có loại vật liệu nào mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi không.
"Hả? Đây không phải mai cua với chân cua à? Lại còn rỗng ruột... Đừng nói là đám người chơi này coi kho chứa vật liệu này nơi xử lý rác thải thực phẩm nhé?"
"Em nhìn lướt qua thôi đã thấy, hàng thứ bảy xuất hiện một đống lông gà lông vịt lông ngỗng lông thỏ, toàn lông động vật, hơn nữa số lượng cũng không ít, rốt cuộc lúc bình thường bọn họ thu thập những thứ này để làm gì vậy? Chỗ này chẳng lẽ còn kiêm luôn vụ chế biến lông thú à?"
"Ha ha, anh nhìn hàng thứ chín kìa! Bắt đầu xuất hiện các loại vải thừa sau khi mở gói quà rồi, màu đỏ chiếm đa số, ruy băng các màu cũng chiếm đến mấy ô, cứ thế này, chắc cách mấy hôm là em phải làm mới hình thức gói quà nhỉ, đỡ cho mọi người nhìn nhiều bị nhàm?"
"Còn nhớ chỗ cá hôm qua chúng ta bắt được không, cũng bị đám người này nộp lên một phần..."
"Em dám cá, mấy loại vật liệu không nhiều xếp phía sau phần nhiều đều là do [Hoài Bích] nộp lên, cô nhóc này rất thích thu thập mấy món đồ kỳ quái! Đáng lẽ nên tặng cho cô nhóc này danh hiệu "Người giao nộp nhiều loại vật liệu" nhất mới đúng, tiếc là em không thiết kế cái này."
"Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi." Văn Tinh Diệu an ủi, "Chúng ta cũng nộp vật liệu mình mang tới lên đi, sau đó về nhà nhìn xem, còn thứ gì có thể dùng được không thì mang nốt tới, tóm lại, không thể để những người khác vượt qua quá nhiều."
"Ừm ừm, được đó, tủ chứa đồ trong nhà em còn tích trữ không ít nông sản, có thể lấy ra một phần xem như vật liệu để giao nộp." Bạch Lê vừa nói, vừa lấy đất, đá, quặng vàng bạc đồng cùng một ít đá quý, các loại hoa tươi giao cho trưởng thôn.
Nhưng người khác đều chăm chỉ làm việc, góp một viên gạch vào việc nâng cấp thôn, bọn họ sao có thể tụt lại phía sau chứ?
Bạch Lê nhanh chóng quay trở về nhà, bắt đầu "Bới tung" mười tủ chứa đồ của mình lên.
Từ khi chơi trò chơi đến giờ, nông sản cậu trồng được chỉ lấy một phần nhỏ ra để bán, tiền thu được dùng để mua hạt giống mới cùng các nhu yếu phẩm cần thiết, còn lại cậu đều cất vào trong tủ chứa đồ. Có lẽ là thói quen khi còn làm Nông thần, cậu cực kỳ thích tích trữ lương thực, không phải vì lo bản thân bị đói, chỉ đơn thuần là hưởng thụ niềm vui sường khi mùa màng bội thu thôi.
Nhưng mà lần này, Bạch Lê dự định sẽ đóng góp một phần lớn chỗ nông sản của mình. Chúng nó không quan trọng như những vật liệu xây dựng khác, nhưng mang ra giao nộp cũng hợp lý, dù sao chỉ cần là vật liệu người chơi đóng góp thì đều sẽ có công dụng nào đó, hoàn toàn không lo sẽ lãng phí.
Ngoài một lượng lớn nông sản, Bạch Lê cũng bị người chơi ở "Thôn Nấm" từ từ "Nấm hóa", yên lặng móc ra một cái cần câu gãy, bình nước suối thần kỳ đã dùng hết, giỏ đựng thực phẩm không, các loại gia cụ bỏ đi không dùng nữa, quyết định làm một cuộc tổng vệ sinh, tận dụng nốt chỗ giá trị còn lại của những món phế liệu này...
Cũng chính vào lúc này, cậu mới chợt nhận ra, hóa ra mình bình thường cũng góp nhặt nhiều loại phế phẩm không dùng nữa như vậy.
Khụ khụ, dù sao cũng đã nộp lên nhiều thứ đồ kỳ kỳ quái quái như vậy rồi, đồng đồ của cậu cũng chẳng tính là gì. Hơn nữa cậu cũng thấy tò mò, vật liệu bỏ đi này sẽ đóng vai trò thế nào trong quá trình nâng cấp thôn.
Bạch Lê chột dạ nghĩ.
Sửa soạn xong hết, Bạch Lê sang cách vách tìm Văn Tinh Diệu, lại phát hiện Văn Tinh Diệu hình như vẫn chưa đi vào nhà mà chỉ đứng ngoài cửa chuồng lợn ngẩn người.
"Văn... À, [Yêu Tinh], anh đang nghĩ gì vậy, chuẩn bị xong đồ chưa?" Bạch Lê có thể tự do ra vào sân nhà Văn Tinh Diệu, sau khi đi vào thì cậu đi thẳng tới chỗ đối phương, vỗ vỗ vai hắn.
Văn Tinh Diệu chậm rãi hồi thần, chậm rì rì nói: "À, em bảo đồ để nộp lên à, tôi còn chưa soạn ra... Tôi vừa mới về đến nhà đã nhận được thông báo của hệ thống, nói heo tôi nuôi lớn rồi, hỏi tôi có dự định gì. Không biết sao lại nghĩ ngợi đến tận giờ, em đã soạn đồ xong chưa?"
Nghe lời này, Bạch Lê nhìn về phía chuồng heo.
Còn nhớ đầu tháng trước, Văn Tinh Diệu mua liền một lúc mười con heo con ở chỗ trưởng thôn, còn bỏ ra 500 tinh tệ để mua một cái "Chuồng heo tự đống chống bỏ trốn", lúc đó khiến không ít người chơi cùng thôn túm tụm tới vây xem, thấy heo con ăn thức ăn gia súc đắt đỏ, thì đều kêu gào, nói "Người không bằng heo".
Bây giờ đã qua một tháng, trải qua quá trình nuôi nấng chăm sóc tỉ mỉ, đặc biệt thức ăn chúng nó được cho ăn còn là "Thức ăn cho heo siêu cấp" bán trong khu mua sắm, đám heo con lúc trước nhỏ nhắn xinh xẻo nay đều đã lớn, vừa to vừa béo, da dẻ trông còn cực kỳ sạch sẽ hồng hào, lúc chủ nhân đến còn hoạt bát mà thò đầu ra kêu ụt ịt chào hỏi, hoàn toàn không biết, tình cảnh của mình bây giờ thật ra vô cùng nguy hiểm.
Nhìn mười con heo béo này, Bạch Lê không khỏi nghĩ tới bản thân lúc còn ở tiên giới, mỗi lần cậu nuôi heo lớn, Thần bếp sẽ mang dẫn theo một đám thần tiên bạn hữu đến tìm cậu, xử lý con heo béo nhất chuồng ngay tại chỗ, sau đó làm một bữa tiệc toàn thịt heo!
Ba chỉ heo*, cổ heo, thăn heo, gân heo, thịt chân giò, đuôi heo, móng giò, thủ heo, tai heo... Hình ảnh của những loại nguyên liệu tươi ngon đó nhanh chóng đảo quanh trong đầu cậu, Bạch Lê thừa nhận, cậu thèm.
*Cái ba chỉ heo này là tôi chém đó, gốc nó là 猪梅肉 cơ, tóm lại là nói về các loại thịt heo thôi, thím nào biết chính xác thì hú tôi với nha.
Vì vậy, cậu tha thiết mong chờ nhìn về phía Văn Tinh Diệu, sự háo hức trong ánh mắt như bắn ra ngoài, quá rõ ràng.
Văn Tinh Diệu một phút trước vẫn còn đang nghĩ về tính khá thi cửa việc dạy dỗ heo nhà thành thú cưỡi: "..."
Hóa ra, cộng dụng chính của heo nhà chính là để ăn à?
Không hẹn mà gặp, suy nghĩ của Văn Tinh Diệu cũng bay xa hơn, nghĩ đến ba loại trứng, trúng gà trứng vịt trứng ngỗng nhặt được trong ổ, cùng với thân hình mập mạp của mấy con gia cầm đẻ trứng, lúc này Văn Tinh Diệu mới chợt nhận ra, hắn đã bỏ lỡ nguồn nguyên liệu nấu ăn có sẵn.
Đi vào rừng săn bắn mà làm chi, tự nuôi tự ăn không sướng hơn à??
Mà nói đến chuyện này, tại sao những người chơi khác cũng không phát hiện ra vậy, mỗi ngày đều chỉ biết u mê nhặt các loại trứng? Chẳng lẽ là vì thích??
"Chờ từ chỗ trưởng thôn về, chúng ta mổ thịt một con đi, tôi nấu thịt kho tàu cho em?" Văn Tinh Diệu đề nghị, biểu cảm trên mặt dịu dàng hết biết.
"Được!" Bạch Lê đáp một tiếng, nghĩ chút lại hỏi thêm câu nữa, "Đúng rồi, chuyện này có muốn tìm mấy người nhóc Tống đến livestream không? Một con heo lớn như vậy, chỉ có anh và em không thể ăn hết được, nhiều người náo nhiệt, nên làm như hồi heo rừng xông vào thôn ấy, nhóc Tống với Ôn Thần hợp tác livestream với nhau, xem hay lắm."
Dứt lời, Bạch Lê phát hiện mình còn bị "Nấm hóa" nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng, chỉ cần gặp chuyện gì thú vị, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến chính là tìm người đến livestream, mà không phải gọi bạn bè đến tụ tập ăn một bữa, ngoài ra không làm thêm gì khác.
Nhưng mà, đây dường như là căn bệnh chung của tất cả người chơi rồi, chuyện lạ cùng nhau xem, không chỉ có thể tăng kinh nghiệm chơi game, mà còn có thể khiến những người chơi ảo, đến giờ vẫn không thể đăng nhập trông mà thèm...
Bạn trai mình chỉ có một yêu cầu nho nhỏ như vậy, đương nhiên Văn Tinh Diệu sẽ không từ chối, hắn đồng ý xong thì lập tức giao lại nhiệm vụ liên lạc với Tống Hân Nhiên và Ôn Thần cho Bạch Lê.
Bản thân thì đi vào nhà, tìm xem có đồ vật nào không dùng nữa có thể giao nộp lên.
Nhưng mà, là một người chơi hệ nạp tiền, sách sưu tập còn phải nhờ Bạch Lê giúp đỡ hoàn thành phần lớn, Văn Tinh Diệu thực sự không tìm được quá nhiều đồ bỏ đi, cuối cùng hắn dời tầm mắt về phía các loại thức ăn chăn nuôi, phân bón và nước suối thần kỳ trong nhà.
Chậc, dù sao lúc trước cũng mua sẵn không ít, hiện giờ lấy ra một ít đem nộp cũng không vấn đè gì, cùng lắm dùng hết thì hắn lại đi mua thôi.
Có sao nói vậy, hắn vẫn cảm thấy Bạch Lê niêm yết giá vật phẩm trong khu mua sắm game có hơi rẻ quá, hắn chỉ cần tiêu một chút tiền đã có thể mua được bao nhiêu đồ rồi!
Quyết định xong mình sẽ giao nộp cái gì rồi, Văn Tinh Diệu bèn ra khỏi nhà, cùng Bạch Lê tới nhà trưởng thôn thêm lần nữa.
Mà trước đó, Tống Hân Nhiên và Ôn Thần đều nhận được lời mời của Bạch Lê, hỏi bọn họ xế chiều nay có đồng ý tới nhà cậu và Văn Tinh Diệu giúp livestream không, còn nội dung phát sóng là gì, cứ trực tiếp để là "Mổ heo" đi cho đơn giản!
Đối với việc này, Tống Hân Nhiên hào hứng nói: "Muốn muốn muốn, đương nhiên là muốn ạ, mổ heo cái gì, nghĩ thôi là đã thấy kích thích rồi, lần này có phải lại được ăn thịt heo thơm ngon nữa không ạ?"
Ôn Thần cũng gửi đến một cái emo OK: "Được đó, đúng lúc dạo gần đây tôi cũng đang nghiên cứu một chút về các cách ăn thịt heo thời Trái Đất cổ, lần này hợp tác livestream với em trai [Quả Đào], hiệu quả nhất định không tồi."
Bạch Lê trả lời Tống Hân Nhiên xong lại nhắn thêm mấy câu với Ôn Thần, hẹn gặp họ vào hai giờ chiều xong thì không nói chuyện nữa.
Sau đó, Tống Hân Nhiên và Ôn Thần gặp nhau tán gẫu thêm, hai người đều vô cùng mong đợi với buổi livestream "Mổ heo" vào chiều này, bàn xong những món dự định sẽ làm vào buổi thì đều lên mạng, vào diễn đàn game để tuyên truyền.
Khán giả theo dõi "Vùng đất điền viên" luôn là những người đầu tiên hưởng ứng.
"Cẩn Du: Giề giề giề?! Lê Lê với anh đại [Yêu Tinh] định mổ heo à? Vậy tôi nhất định phải vào hóng ngay và luôn!"
"Dương Mộc Ương: Tôi vẫn nhớ một tháng trước, người chơi [Yêu Tinh] của thôn Nấm đã mua một cái chuồng heo siêu sang chảnh cho mười chú heo con của mình, không ngờ một tháng trôi qua, đám heo con này đều đã lớn rồi à? Không biết bọn nó lớn thế nào, thịt có mềm không, ăn có ngon không, hề hề!"
"Diệp Cẩn Cẩn Cẩn Cẩn Cẩn: Heo đáng yêu như vậy, đương nhiên là phải mang nó đi chiên nướng hấp xào, nấu thành vô số món ngon rồi!"
"Trà Mi: Tôi là người "Thôn Nấm", xin hỏi một câu, đến lúc đó tôi có thể đến vây xem tại hiện trường không, không vì lý do gì khác, chỉ muốn biết không có trưởng thôn giúp đỡ, Lê Lê và anh đại [Yêu Tinh] định mổ heo thế nào thôi, hì hì hì ~"
"Vận Điền: Hử hử hử? Heo mình nuôi hóa ra có thể giết thịt à, tôi cứ tưởng chỉ có thể chờ chúng nó lớn rồi mang đi bán lấy tiền thôi chứ! Tôi sắp lên level 20 rồi, chờ xem buổi livestream chiều nay xong, heo mà ăn ngon thì lên level cái tôi sẽ nuôi luôn!"
Khi chỉ còn mấy phút cũng là đến hai giờ chiều, người chơi ảo lẫn người chơi thực đều đã lót dép ngồi hóng trong phòng phát sóng, ngoan ngoãn chờ đến giờ livestream.
Tống Hân Nhiên và Ôn Thần bắt đầu chương trình sớm hơn, dự định để khán già quan sát kỹ địa điểm mổ heo được bố trí trước, nhưng sự chú ý của khán giả lại bị những người chơi khác ở xung quanh thu hút.
"Hay lắm! Đây không phải là Mì Gấu Đỏ à, tên này báo nghỉ live hôm nay, nói là có việc bận, kết quả việc bận này chính là chạy tới xem người ta mổ heo? Có khi còn chờ được chia cho ít thịt để ăn ý chứ?"
"Chậc, đừng nói là Mì Gấu Đỏ, cả [Hoài Bích] và [Xới cho tôi bát cơm] đều tới cả kìa, quan hệ của Lê Lê nhà ta với người chơi trong game tốt thật đấy."
"Phụt, ha ha ha, xem tôi phát hiện ra ai kìa, là [Vảy Xám]! Một mình tên này tới thì thôi không tính, sao lại thả cả cục cưng [Đầu Sắt] ra thế kia, đều là heo, để nó tận mắt nhìn đồng loại bị xẻ thịt có ổn không? Ma quỷ, thực sự là ma quỷ!"