08/02/2022
Edit: Nhật Nhật
...
Chương 39
Khương Hoài Bích hào hứng đánh giá giao diện tạo nhân vật, đối với phân đoạn chỉnh sửa ngoại hình tỏ ra rất chi là thích thú. Cô không ngại mang khuôn mặt thật lên game chơi, nhưng có thể chỉnh chỉnh tí cho khác đi cũng rất hay đó chứ!
Giao diện tạo nhân vật có thanh điều chỉnh tự động trong phạm vi 20%, người chơi có thể tự điều chỉnh theo ý mình, còn những thay đổi nhỏ thì họ phải làm thủ công, ví dụ như là làm mắt trông to hơn hay là muốn khóe miệng cười rõ hơn chẳng hạn.
Khương Hoài Bích mân mê một lúc lâu, mới chỉnh ngoại hình thành đúng kiểu mình thích, sau đó lại bắt đầu gặp phải một lựa chọn khó khăn khác.
Hình xăm của nhân vật.
Ai cứu mạng với! Cớ làm sao mà người thiết kế lại cho nhiều mẫu hình xăm dữ vậy, đây không phải muốn những người mắc hội chứng sợ lựa chọn [1] chết sớm sao? ? Hơn nữa còn có thể tự mình thiết kế, mỗi cái chỉ tốn có năm tinh tệ, giá cả như vậy thực sự chính là đang dụ dỗ người ta phạm tội mà!
Trong diễn đang game, người chơi cũ rất ít khi nhắc đến chuyện hình xăm nhân vật này, bọn họ đều trong ngày đầu vào game làm hết tất cả, tiếp đó là vùi đầu cần mẫn trồng trọt. Nếu không phải thế, Khương Hoài Bích nhất định sẽ nghĩ trước mẫu hình xăm cho mình rồi.
Cuối cùng, cô chọn một mẫu hình xăm miễn phí, để trên hai má nhân vật có ba vết xước nhàn nhạt, sau đó đặt tên nhân vật của mình là [Hoài Bích], rồi vội vàng đăng nhập game.
Hừ, không cho cô biến về hình dạng hamster, thì cô không thể để mình trở thành "Hamster hình người" chắc! Trong lúc cảnh tượng xung quanh chuyển đối, Khương Hoài Bích đã nghĩ như vậy.
Đập vào mắt là bầu trời với những đụn mây nhuộm màu đỏ lửa, xuống chút nữa là rừng rậm xanh ngắt một màu, gần đó có tiếng người lao xao trò chuyện, xa xa có tiếng chim hót lanh lảnh. Hít sâu một hơi, lá phổi giống như được spa từ trong ra ngoài một lượt, xiềng xích vô hình trong tâm hồn cũng được cởi bỏ hoàn toàn.
Thật thoải mái, quả nhiên bạn mạng không nói điêu với mình!
Khương Hoài Bích phát hiện mình đứng cách cửa thôn không xa, trưởng thôn từ trước đến giờ luôn đứng ở cổng làng nay đã bị những người chơi mới "Nhấn chìm", bên cạnh ông còn có một NPC nữ lạ mặt nữa, cũng tượng tự như trưởng thôn, bà đang bị người chơi xúm xít vây quanh.
Chắc đây là phu nhân trưởng thôn mà thông báo đã nhắc đến nhỉ? Khương Hoài Bích vừa đoán, vừa thu chân lại, quyết định chờ đám đông kia tản ra bớt mới tới đó sau.
Quả nhiên, trưởng thôn không hổ là nhân vật bị dân mạng gọi bằng biệt danh "Nhân viên năng suất nhất", không tới mười phút, ông đã phát xong nhiệm vụ đầu tiên cho người mới cho đám đông vây quanh mình, đối mặt mới những người đang không ngừng hỏi thăm là phải làm gì để giúp ông dựng nhà, cũng cười híp mắt nói, chờ lát nữa ông sẽ thông báo cho toàn thể dân làng.
Vừa bận việc của mình, vừa có thể giúp đỡ phu nhân, mới lần đầu làm việc hãy còn đang luống cuống chân tay bên cạnh.
Khương Hoài Bích lén lút che miệng cười, thực sự là NPC cũng có tình cảm, NPC cũng có yêu thương nha!
Trong lúc chờ đợi, Khương Hoài Bích mở khu mua sắm trong game ra, đầu tiên là mua một gói nạp kim cương 233 tinh tệ, nhận được 253 kim cương, lại dùng kim cương đó mua gói nạp lần đầu, một phần phân bón tổng hợp và hai bình nước suối thần kỳ, tổng cộng tiêu hết 120 kim cương.
Mua ba thứ này xong, cô không buồn liếc mắt nhìn những món khác một cái nào, nhanh chóng thoát ra khỏi khu mua sắm. Chỉ sợ nhìn nữa, hơn 100 kim cương còn lại của mình cũng bay luôn.
Mới vào game, Khương Hoài Bích tính dốc lòng làm việc trước, ít nhất thì cũng sắp xếp cơ sở vật chất cơ bản đầu vào đấy đã, đất đai cần khai khẩn thì khai khẩn, đói bụng thì mua tạm bánh bao trắng trong tiệm trưởng thôn ăn, mệt thì đến chỗ bãi cỏ cạnh bờ suối nằm nghỉ ngơi mấy phút. Còn giỏ thực phẩm trong khu mua sắm... Chờ làm hết những việc cần làm, cô sẽ mua một phát mười mấy cái luôn!
Nghe người chơi cũ nói, làm việc xong lại thưởng thức đồ ăn trong game, mỹ vị cảm nhận được sẽ bay lên theo một đường thẳng tắp.
Những người chú ý game ngay từ giai đoạn đầu đều biết, nhiệm vụ đầu tiên game thủ được giao chính là làm cỏ, sau đó, chọn vị trí dựng nhà tranh của mình ngay tại khu đất đó.
Trước khi vào game Khương Hoài Bích đã chọn sẵn vị trí mà mình thích rồi, phân biệt phương hướng đại khái, cô lập tức đi về phía đó. Lúc đi đường, cô còn tiện tay mở gói quà nạp lần đầu của mình ra. Mấy tư thế thần thánh lưu truyền trên diễn đàn cô chẳng thấy có cái nào đáng tin cả, nên dứt khoát mở luôn gói quà ra, có khi không để ý đến xác suất mở được đồ tốt còn lớn hơn. Nhưng thực tế đã chứng minh, tất cả vận may của Khương Hoài Bích có lẽ đã dùng hết cho việc cướp tiêu chuẩn đăng nhập rồi.
Gói quà trị giá mười kim cương tổng cộng mở ra được một nhà tranh nhỏ, một miếng đất ruộng 3x3, 10 hạt giống (5 hạt giống lúa mì + 3 hạt giống ngô + 2 hạt giống cà rốt), cùng với một chiếc cuốc nhỏ bình thường.
Ngoài phân bón và nước suối thần kỳ mua ở khu mua sắm, thì đây là tất cả tài sản của Khương Hoài Bích.
Tâm trạng Khương Hoài Bích cũng không tệ, không mở ra cuốc vàng trong truyền thuyết cũng không thấy cô có vẻ gì là ủ rũ, trái lại còn bước nhanh hơn, rất nhanh đã tìm được đến một nơi chỉ có hai nhà tranh nhỏ.
Phát hiện không có người khác tới đây, Khương Hoài Bích vui vẻ cười tít mắt, cô vội vàng đi tới, chọn chỗ đất trống ngay cạnh nhà Bạch Lê, lấy cuốc ra "Hự hự hự" làm cỏ.
Trò chơi đã ra mắt được gần một tháng, hầu như cỏ dại trong game đều đã bị mấy người chơi nhàm chán tiện tay bứt trụi. Hiện giờ trên đất chính là một lớp cỏ mới, chưa mọc được bao lâu, rễ cũng không sâu, Khương Hoài Bích vừa nhanh nhẹn thuần thục làm cỏ, vừa đắc ý với năng lực nịnh nọt bám càng của mình.
Ngụp lặn trong diễn đàn đã lâu, Khương Hoài Bích đương nhiên là đã từng nghe danh hai đại thần nổi tiếng nhất trong game là [Lê Bạch] và [Yêu Tinh]. Nghe nói bọn họ chính là người đầu tiên và người thứ hai đăng nhập vào game, người trước có năng lực phân tích nhiệm vụ siêu mạnh, không cần biết là nhiệm vụ kiểu gì đều có thể lập tức bắt tay vào làm, phương pháp trồng trọt của những người chơi vào game sau, hỏi cặn kẽ ra thì đều xuất phát từ trên người [Lê Bạch]. Đúng rồi, đối phương còn là người nhận được cuốc vàng đầu tiên trong game nữa.
Còn người sau, tuy cũng coi như là một người mới toanh toành toành, nhưng lại là người chơi hệ nạp tiền, theo mô tả đại khái của những game thủ khác, số tiền anh giai này đã ném vào game phải lên đến tầm 200 nghìn tinh tệ rồi, mà đây vẫn chỉ là số liệu ước tính bên ngoài thôi, còn số hàng hóa tích trữ trong ba lô của đối phương, thực sự không ai biết là có bao nhiêu nữa.
Ngoại trừ nạp tiền ra, trên người đối phương còn có vài câu chuyện nổi bật khác nữa. Một là người chơi đầu tiên nhận được công thức nấu ăn của trưởng thôn, từ đó mở ra một cánh cửa mới, để những người chơi khác tự mình khám phá ẩm thực. Còn chuyện thứ hai, thì có chút vừa ngốc vừa hài, nghe đâu trước ngày thời tiết trong game có thay đổi một hôm, người này xách một khúc gỗ từ trong cánh rừng nhỏ cạnh thôn về, vốn tính làm ghế ngồi bày trong sân, kết quả hôm sau trời lại đổ mưa, gốc cây có bào tử nấm mọc ra đủ các loại nấm khác nhau, thiếu chút nữa bao phủ luôn nhà của đối phương...
Cuối cùng, số nấm đó đều tiện nghi cho mấy thanh niên ngồi rình ngoài sân nhà [Yêu Tinh].
Trong album ảnh của Khương Hoài Bích giờ vẫn còn lưu ảnh chụp trong game mà người chơi khác chụp lại. Trong hình, [Lê Bạch] mỉm cười dịu dàng, lấy một mũ nấm nhỏ từ trên tóc [Yêu Tinh] xuống, tình cảnh lúc đó nhìn có hơi buồn cười, nhưng Khương Hoài Bích lại cảm thấy, trong này có chút ám muội không rõ.
Nghĩ đến đây, trên mặt Khương Hoài Bích không khỏi nở một nụ cười kiểu mẹ hiền.
Nhưng đúng lúc này, cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lầu bầu của một cậu nhóc.
"A... Sao ở đây lại có người vậy, thế là mình không thể ở cạnh nhà thầy được à?"
Khương Hoài Bích dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn, phát hiện đối phương là một cậu nhóc trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả mình, trên mặt vẫn có chút phúng phính trẻ con, nhìn rất đáng yêu.
Thấy thằng nhỏ cũng đang nhìn mình, Khương Hoài Bích không nhịn được hỏi: "Thầy cậu? Thầy cậu là ai thế?"
Cô chỉ đơn thuần hỏi vậy thôi, hoàn toàn không có ác ý gì. Tống Hân Nhiên – tên trong game là [Đào ăn thật ngon] nghe vậy, do dự một giây, bèn thành thật trả lời: "Thầy của em là [Lê Bạch], em vốn muốn ở cạnh nhà anh ấy, không ngờ lại tới chậm hơn chị một bước."
Khương Hoài Bích nghe thế, thì vừa kinh ngạc, vừa hâm mộ. Nhìn đi, cô chỉ mới muốn ở gần tí tiện thế bám càng hai anh đại, có bám được không vẫn còn chưa biết, thế mà người ta đã trở thành học trò của đại thần rồi, tốc độ này thực sự là quá nhanh!
Hâm mộ thì hâm mộ, cô cũng không định nhường lại chỗ "Đất lành" mình đã chọn trúng cho đối phương, con người đảo một vòng, nghĩ cách: "Em trai, cậu xem đi, cỏ chỗ này chị đã làm được một nửa rồi, không thể nhường lại cho cậu được. Cậu chỉ muốn chọn chỗ nào gần nhà thầy mình một chút thôi đúng không? Vậy cậu có thể chọn chỗ đối diện hoặc là phía sau cũng được mà, chị nhìn khoảnh đất phía sau rồi, vị trí không tệ, bằng phẳng, tầm nhìn lại tốt, giờ cậu chọn vẫn còn kịp, đừng để người khác đến giành mất nha!"
Tống Hân Nhiên nghe thế quả nhiên mắc câu: "Thật thế ạ, vậy em phải nhanh tay lên mới được! Cảm ơn chị, đúng rồi, chúng ta kết bạn đi, nick của em là [Đào ăn thật ngon], nick của chị là gì, để em thêm chị!"
Cậu nhóc cảm thấy chị gái này thật là tốt bụng, còn nhắc cậu ta chuyện quan trọng như vậy, lại là người đầu tiên sau khi cậu ta lên game cùng trò chuyện, bèn tự nhiên muốn kết bạn với đối phương.
"Được chứ, chị là [Hoài Bích]." Khương Hoài Bích cũng rất thoải mái, nhưng mà sau khi nghe tên của Tống Hân Nhiên, cô lại có hơi thắc mắc, "Sao cậu lại đặt tên này vậy, chị nhớ đào là một loại hoa quả mà, ăn ngon chỗ nào?"
Công việc ba cô làm, lương tháng thực ra rất nhiều, mẹ lại thích mày mò làm đồ ăn, vì thế trong nhà chẳng bao giờ thiếu hoa quả rau dưa tươi mới, nhưng Khương Hoài Bích cũng không thích ăn mấy cái đó, cứ cảm thấy mùi vị của bọn nó quái quái, nhắm mắt vào ăn khéo cũng chẳng phân biệt được cái nào với cái nào.
Đã từng có một thời gian, đào của một hành tinh nông nghiệp nào đó hot nổi đình nổi đám, giá những 500 tinh tệ một cân, Khương Vũ cũng mua mấy cân về ăn thử, nhưng sau khi ăn quả đầu tiên, ngay cả Khương Vũ cũng nhất trí nhận xét, đây chỉ là mánh lới marketing của doanh nghiệp, mùi vị của trái đào, hoàn toàn không khác gì với những loại quả khác.
Bây giờ thấy một người vào game còn muốn lấy nick là [Đào ăn thật ngon], Khương Hoài Bích tự nhiên là thấy thắc mắc, còn hoài nghi không biết có phải vị giác của em trai này bị làm sao không. Người bình thường làm gì có ai thấy đào ngon!
"Nhưng thực sự đào ăn rất ngon mà." Tống Hân Nhiên lập tức phản bác, trong lòng còn bổ sung thêm một câu, nhưng phải là đào mà thầy nhóc cho cơ.
Thật sự là một đứa nhóc kỳ quặc.
Nhìn bóng lưng đi về phía sau của Tống Hân Nhiên, Khương Hoài Bích nghĩ thầm trong bụng.
Cô rất nhanh đã thu sự chú ý của mình lại, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Khương Hoài Bích không vứt loạn chỗ cỏ dại mình đào ra, chờ chúng nó tự động biến mất, mà chọn một chỗ khá sạch sẽ ở bên cạnh, xếp bọn nó thật gọn gàng nghiêm chỉnh.
Chờ sau khi đã làm sạch cỏ dại trên mặt đấy, cô chống hai tay bên hông, tự hào nhìn khu đất sạch sẽ mà mình tự tay thu dọn, sau đó chạy đến chỗ cô để cỏ dại trước đó, vung tay, cất toàn bộ vào trong ba lô.
"A... Nhỡ đâu sau này sẽ cần dùng đến chỗ cỏ dại này cũng không chừng." Lầm bầm nói cậu câu, Khương Hoài Bích không kéo dài thêm nữa, lập tức chạy đến chỗ trưởng thôn trả nhiệm vụ, tiện thể nhận nhiệm vụ tiếp theo luôn.
Cô muốn ở trong game dựng nhà nhỏ của riêng mình, không chờ thêm được giây phút nào nữa rồi! À, đúng rồi, lát nữa còn phải nhớ dùng tiền thưởng nhiệm vụ mua một cái bánh bao trắng để ăn, nghe những người chơi cũ nói, trước khi "Giỏ thực phẩm" xuất hiện, bọn họ đều phải dựa vào bánh bao trắng để kéo dài tính mạng.
Nói món này là mối tình đầu trong lòng tất cả người chơi cũng không phải quá lời.
Người chơi mới, hăm hở khám phá game như Khương Hoài Bích, đâu đâu cũng có, đám người chơi cũ lúc này không khác gì miếng bánh ngọt thơm phức, không ít người bị dân mới túm lại, hỏi hết cái này đến cái kia, giống như muốn vắt khô bọn họ ngay lập tức vậy.
Nhưng mà, bọn họ có đau cũng thấy sung sướng, trong quá trình giảng giải cách chơi cho người mới, bọn họ có thể nhận được không ít ánh mắt sùng bái, cộng với tiếng cảm thán khen ngợi không dứt, thực sự rất có cảm giác thành tựu.
Hai giờ sau khi game cập nhật, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Bạch Lê cũng không lên game trong hai tiếng này. Là một thí sinh tham gia "Giải thi đấu thiết kế game giả lập", cậu cuối cùng cũng nhớ ra mà ấn vào xem danh sách các tựa game lọt vào vòng trong, sau đó tìm được tên của mình cũng mấy chữ "Vùng đất điền viên".
Bảng xếp hạng này được sắp xếp dựa theo độ phổ biến cùng tổng mức nạp tiền vào game của người chơi. Tên Bạch Lê xuất hiện ở phía dưới, nghĩa là thứ hạng của cậu không phải quá cao, nhưng nhìn lại, thiết bị xây dựng giả lập của những người khác đều là trên cấp E, Bạch Lê cũng hiểu được một chút, số lượng người chơi game của cậu còn quá ít.
Càng vào các vòng trong, thì cạnh tranh càng gay gắt.
Chờ tháng thứ hai kết thúc, xếp hạng của cậu chắc sẽ được đề cao không ít, dù sao bây giờ số lượng người chơi cũng gấp 10 lần tháng trước rồi mà!
Xem xong thứ hạng của mình, Bạch Lê nhẹ nhàng xoa xoa Chí Tôn trong ngực một cái, lại leo lên diễn đàn, muốn xem phản ứng của mọi người sau khi tiêu chuẩn đăng nhập được tăng lên.
Kết quả không gặp được một người chơi thực sự nào, ở bên trong đều là mấy tên đáng thương không cướp được tiêu chuẩn đang khóc lóc thảm thiết.
"Hức hức hức! Tui đã biết là mấy tiêu chuẩn này chắc chắn vô cùng khó cướp mà, nhưng tại sao chỉ bất cẩn chớp mắt không phẩy mấy giây thôi, mà hơn bốn nghìn suất đã bị cướp sạch rồi! ?"
"Hơn bốn nghìn suất đó! Mấy tên cướp được là trâu bò phương nào vậy, sao tốc độ tay nhanh thế? Ông đây độc thân từ lúc lọt lòng mẹ đến giờ mà tốc độ tay cũng không sánh bằng các người là sao, tức chết đi được!"
"Có người chờ dài cổ một tháng trời thì không cướp được. Thế mà có người chỉ tính vô góp vui thôi, lại tạch một cái lấy được suất đăng nhập, không sai, đang nói tôi với bạn thân của tôi đấy! Dẹp mẹ đi, thế giới này thật không công bằng! !"
"Thím bên trên đừng mắng nữa, đám gia súc kia không nhìn thấy chúng ta nói đâu, lúc này chắc chắn bọn họ đang ở trong game, không biết chơi vui thế nào đâu QAQ..."
"Đúng vậy, đúng vậy, mắng bọn họ không bằng @ người thiết kế, lôi người ra đây. Lẽ nào mọi người không hiếu kỳ, năm tiêu chuẩn được giữ lại kia đã có chủ hết rồi sao? Nói không chừng, người thiết kế vẫn còn thừa đôi ba suất đấy!"
"A! ! Có thật không! Vậy tôi muốn ra giá cao mua một cái, cầu xin người thiết kế nhanh chóng xuất hiện!"
"Lê Lê à, nếu cậu đồng ý đưa một suất cho tôi, tôi thề sẽ làm chó liếm theo cậu cả đời, hức hức hức!"
Bạch Lê: ...? ?
Đám này điên rồi hả, sao ngay cả chó liếm mà cũng nói ra miệng được vậy? Cậu xám xịt ra khỏi diễn đàn, thấy hối hận vì quyết định mười phút trước của mình hơn bao giờ hết. Trên tay cậu đúng là vẫn còn hai tiêu chuẩn nữa, nhưng cậu đã nghĩ xong dùng nó để làm gì rồi, chỉ đành xin lỗi những người dân vũ trụ không cướp được tiêu chuẩn đăng nhập lần này thôi.
Sự kiện tháng hai sắp tới cũng là hoạt động đầu tiên trong game, người đứng nhất vẫn còn đang cần một phần thưởng thật lớn đây, phải dùng hai suất đăng nhập này thật tốt mới được
_____________________
[1] Chứng sợ lựa chọn: Đây là "trạng thái mà bạn không ngừng đi tìm tòi, nghiên cứu tất cả những lựa chọn có thể chỉ bởi vì bạn lo rằng mình sẽ bỏ lỡ lựa chọn "hoàn hảo nhất". Từ đó dẫn đến sự do dự, thiếu quyết đoán, hối tiếc và thậm chí là tụt giảm mức độ hài lòng."
---o0o---
Chương 40
Sau khi game cập nhật được hai tiếng, Bạch Lê mới login.
Vừa từ nhà tranh nhỏ của mình đi ra, cậu đã nghe được tiếng huyên náo ầm ĩ truyền tới từ cửa thôn, nhận ra có thể là do giữa người chơi mới và người chơi cũ xảy ra xung đột, cậu không buồn đoái hoài đến việc để ý xem xung quanh có gì thay đổi không, vội chạy đến chỗ của thôn.
Cậu không biết là, mình vừa đi được khoảng 100 mét, thì cánh cửa căn nhà bên cạnh cũng "Kẹt" một tiếng, mở ra. Vậy có nghĩa là chủ nhân của nó cũng đã login. Văn Tinh Diệu bỏ lỡ động tĩnh ở chỗ cửa thôn truyền tới, nhưng lại không bỏ qua bóng lưng vội vã chạy đi của Bạch Lê, hắn nghĩ một chút, quyết định đi theo cậu.
Trước khi đi, hắn để ý thấy phía bên kia nhà Bạch Lê cùng đằng sau cách đó không xa có thêm một căn nhà gỗ cùng một căn nhà trúc nhỏ, nhíu mày, có hàng xóm mới à?
Trò chơi cập nhật xong không chỉ có thêm nhiều cách chơi mới, mà ngay cả diện tích trong bản đồ chung cũng được Bạch Lê một phát mở rộng thêm gấp trăm lần. Mặc dù nói thế hơi quá, diện tích trong làng không lớn đến vậy, nhưng cũng phải lớn hơn ban đầu 20 lần, dù sao bây giờ người chơi cũng nhiều hơn trước, đất đai chật hẹp thì không có đủ chỗ hoạt động.
Thôn xóm nháy mắt một cái lớn thêm 20 lần, khiến quãng đường chỉ cần đi bộ mấy phút ban đầu bỗng chốc biến thành "Lặn lội đường xa", chờ Bạch Lê chạy được đến chỗ cửa thôn, thì cũng đã gần mười phút trôi qua.
Không được, cậu phải thêm phương tiện giao thông vào game mới được! Bạch Lê vừa thở hổn hển, vừa nghĩ.
Đến nơi, cậu không lập tức tiến lại gần, mà ở nhìn quanh một lượt, thành công phát hiện mấy gương mặt quen thuộc là Hùng Tịch, Mạc Tụng, Đường Nghênh, Tống Hân Nhiên, còn thêm hai người khác, rõ ràng là có quen biết với Hùng Tịch, chắc là Mạc Trúc và Quý Anh Kỳ, đang đứng chung một chỗ.
Thấy Tống Hân Nhiên vác luôn khuôn mặt thật của mình vào game, Bạch Lê không nhịn được thầm mắng một câu trong lòng "Nhóc ngốc này".
Lúc này, Tống Hân Nhiên phát hiện ra sự có mặt của Bạch Lê, lập tức hơn hở vẫy tay với cậu, không gào mồm gọi "Thầy" mà chen khỏi đám đông chạy về phía cậu.
Bạch Lê vội vàng chào hỏi, rồi ra hiệu cho học trò nhỏ của mình dừng lại, đừng tới gần.
"Thầy, sao giờ thầy mới lên game nha, em lên chơi được một lúc lâu rồi!" Tống Hân Nhiên nhỏ giọng nói với Bạch Lê, "Đúng rồi đúng rồi, em dựng nhà ngay ở phía sau nhà thầy đó, là nhà trúc em mua trong khu mua sắm, xanh xanh, nhìn ưng mắt lắm luôn! May mà em làm nhiệm vụ nhanh, nếu không có khi còn không thể tự do lựa chọn chỗ ở ấy chứ..."
Nói xong câu cuối cùng, cậu nhóc cẩn thận liếc nhìn đám người vẫn đang đứng cãi vã cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Hả? Người chơi mâu thuẫn có liên quan đến nhà ở sao? Chẳng lẽ là vì có nhiều người chơi mới cùng vào một lúc, nên xảy ra chuyện đánh nhau giật địa bàn?
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao tất cả mọi người đều tụ tập ở đây vậy?" Bạch Lê cũng nhỏ giọng hỏi Tống Hân Nhiên.
Tống Hân Nhiên theo sau Bạch Lê, đi về chỗ cậu nhóc đứng ban nãy, trên đường thì kể vắt tắt lại mọi chuyện cho Bạch Lê nghe.
Hóa ra, việc này thực sự có liên quan đến nhà ở của người chơi, nhưng không phải là đánh nhau giành địa bàn. Chỉ là có người chơi cảm thấy, nếu mọi người muốn tìm một chỗ dựng nhà, sao không quy hoạch trước một chút, phân ra một khu sinh hoạt riêng, xong dựng nhà của mình trong khu đó? Như vậy vừa sạch sẽ lại vừa đẹp mắt, còn có thể tiết kiệm diện tích, không lo mai mốt trái một căn nhà, phải một căn nhà, ngay cả đường cũng khó mà đi.
Nhưng mà có người chơi lại thấy, mọi người đều đến để chơi game, trò chơi này lại nổi tiếng tự do thoải mái, sao họ không thể làm theo ý mình? Chúng tôi thích dựng nhà ở trên sườn núi, hoặc ở bên bờ suối. Cho dù có đào một cái hố, dựng nhà bên dưới rồi làm cầu thang lên xuống, thì cũng là chuyện riêng của họ, dựa vào đâu mà bắt họ phải nghe theo lời người khác, xây nhà ở vị trí được chỉ sẵn chứ?
Hai ý tưởng này đều có người tán thành, sau đó lời qua tiếng lại, cuối cùng rùm beng hết cả lên, không vung tay đánh nhau cũng là vì hôm nay bọn họ cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, là ngày tốt, không thích hợp thấy máu. Nhưng mâu thuẫn vẫn cần được giải quyết, vì thế tất cả kéo nhau đến cửa thôn, tranh luận kịch liệt trước mắt trưởng thôn và phu nhân trưởng thôn, còn lôi kéo trưởng thôn, hỏi cách nhìn của ông với chuyện này.
Y nữa mấy đứa nhỏ ba tuổi tranh giành đồ chơi yêu thích của mình.
Trưởng thôn: ... Ai muốn tham dự cái loại thảo luận vừa ngốc vừa nghếch này chứ!
Lúc này, phu nhân trưởng thôn len lén kéo tay áo ông, ra hiệu ông nhìn về phía khác xem. Trưởng thôn nhìn sang, phát hiện Bạch Lê đừng đó, lại thấy cậu khẽ gật đầu với mình, ý tứ trong mắt cậu trực tiếp truyền vào trong não ông, ông trưởng thôn trong nháy mắt đã có quyết định.
Suy nghĩ đi lại chỉ trong một thời gian ngắn, không có người chơi nào chú ý thấy. Bọn họ chỉ biết là, từ một khoảnh khắc nào đó, hơi thở quanh người trưởng thôn đã hoàn toàn thay đổi.
Ông nói dăm ba câu làm yên lòng, xoa dịu cảm xúc của mọi người, nói cho họ biết thôn làng này là quê hương của tất cả mọi người, lẽ ra nên cùng nhau đoàn kết bảo vệ nó mà không phải làm ầm ĩ với nhau vì vấn đề dựng nhà như vậy. Sau đó, trưởng thôn tạm thời nhảy vọt qua vẫn đề quy hoạch nhà ở trong thôn, chuyển sang nói, mình tới đây đã lâu như vậy rồi, giúp mọi người giải đáp không ít thắc mắc, vất vả nhọc nhằn hơn nửa tháng, thậm chí ngay cả nơi ở cũng không có. Bây giờ phu nhân đã tới đây, phải đi theo ông ăn gió nằm sương, thực sự quá khổ.
Ông trưởng thôn cho là đánh bài tình cảm có thể khơi dậy thiện ý của mọi người, tranh thủ lúc mọi người thương cảm cho mình, ông mới mới có thể nhân tiện tuyên bố nhiệm vụ xây dựng nhà ở của mình và phu nhân cho người chơi. Nhưng mà... Sau khi ông mở miệng không bao lâu, sự chú ý của người chơi quả nhiên bị dời đi, nhưng trọng tâm thì có hơi lệch chút.
"Hà? ? ? Nhiệm vụ mới sắp bắt đầu rồi sao? Tôi tới rồi đây, trưởng thôn, ông nói nhanh đi, muốn chúng tôi giúp ông làm gì nào?" Những người chơi cũ không liên quan gì đến vụ kia đều rất là hào hứng.
"Gì gì gì, đã muốn bắt đầu nhiệm vụ rồi à? Chuyện nhà cửa kia để sau rồi hẵng nói, cứ nhận nhiệm vụ trước cái đã!" Những người chơi mới nghe tiếng mà đến cũng là thành phần cuồng làm nhiệm vụ.
"Để trưởng thôn có nhà... Này là muốn chúng ta dựng nhà cho trưởng thôn đúng không? Cứ để đó cho tôi, nhất định ông sẽ có nhà mới sớm thôi!"
"Ờm... Chỉ có mình tôi để ý thấy trưởng thôn nói, phu nhân của ông ấy tự tìm tới đây sao? Rõ ràng bà là giáo viên dạy kỹ năng sinh hoạt Lê Lê thiết kế riêng cho chúng ta mà, nửa đường lại phân bà làm phu nhân trưởng thôn, đây rõ ràng là ông ấy chiếm được của hời, chồng đâu rõ là xấu!" Câu này nói rất khẽ, ngoại trừ những người đứng ngay bên cạnh ra thì không ai nghe thế nữa. Mà kể cả là như vậy, nó cũng nhận được vài tiếng tán thành.
Người chơi thảo luận rôm rả, nụ cười trên mặt trưởng thôn vẫn không mảy may thay đổi, rất có tố chất nghiệp vụ, móc từ trong ngực áo ra mấy bản vẽ, nói: "Đây là kiểu dáng nhà ở mà tôi và phu nhân cùng nhau chọn ra, mọi người có thể chọn một trong số đó để giúp chúng tôi xây dựng. Quy trình xây dựng có khó có dễ, kiến nghị mọi người lượng sức mà làm. Chờ nhà ở xây dựng xong, dựa theo mức độ tham gia và cống hiến của mọi người, tôi sẽ cùng phu nhân chuẩn bị quà tặng cho tất cả. Trước lúc đó, xin làm phiền mọi người vậy." Dứt lời, ông trưởng thôn chậm rãi làm động tác chắp tay.
Rõ ràng là một động tác vô cùng đơn giản, nhưng bên trong lại lộ ra sức hấp dẫn rất đặc biệt.
Chờ người chơi phản ứng lại, thì họ đã đồng loạt học theo động tác của trưởng thôn rồi, tuy nhìn có hơi ngốc nghếch, những miễn cưỡng cũng coi như ra dáng.
Chắp tay xong, cảm xúc của mọi người cũng dần bình tĩnh trở lại.
Có một người chơi nhanh tay nhanh mắt, nhận lấy sơ đồ xây dựng trong tay trưởng thôn, cùng lúc đó, trước mặt tất cả người chơi hiện lên một màn hình giả lập, trên cùng có một đoạn văn bản, chức mừng bọn họ đã nhận được nhiệm vụ cộng đồng "Nhà ở của trưởng thôn", đoạn thời gian tiếp theo, mọi người sẽ cùng nhau nỗ lực, xây dựng một mái nhà ấm áp cho trưởng thôn. Phía dưới đoạn văn bản là bốn bức ảnh ghép thành hình chữ "Điền - 田", cũng chính là ngôi nhà trong mơ trưởng thôn và phu nhân cùng chọn ra, mà ông nói lúc trước.
Chờ nhìn rõ bốn bức ảnh kia xong, không ít người chơi cũng không nhịn được lệ rơi đầy mặt, hâm mộ đến đỏ cả mắt. Bốn kiểu nhà này đều siêu đẹp! Không chỉ là ngôi nhà mơ ước của trưởng thôn, mà còn là của bọn họ nữa!
Bốn bức ảnh theo thứ tự là: Nhà nhỏ kiểu nông thôn thấp thoáng trong rừng trúc, nhà lợp ngói với sân vườn rộng rãi vuông vức, tiếp đến là nhà có trang trí non bộ tiểu cảnh, chính giữa còn thêm một cái ao nhỏ, chuẩn kiến trúc nhà vườn. Cuối cùng chính là kiểu nhà "Năm bước một lầu, mười bước một các, hành lang quanh co khúc khuỷu, mái hiên cong vút" siêu lớn!
Nhân dân vũ trụ chưa từng thấy qua cảnh đời, lập tức bị mấy thiết kế nhà ở mang phong cách phục cổ này thu hút, sốc đến độ cằm rớt xuống đất mà cũng không biết.
Đối với người chơi mà nói, hai cái trước thì miễn cưỡng có thể làm được, nhưng hai cái phía sau... Thực sự là rất quá thể! Bên trong nhiều phòng như vậy, hai người ở hết được à! ?
"Sao... Tôi nhìn bốn bức ảnh này xong, nước mắt lại chảy ra từ khóe miệng thế QAQ!"
"Tôi bây giờ chỉ muốn hỏi, trưởng thôn và phu nhân trưởng thôn tôn kính, hai người có thiếu con nuôi không, cái loại có thể giúp hai người ở trong phòng trống, còn thở lại tự biết ăn ngoan ngủ tốt ấy..."
"Con gái nuôi cũng được, tôi tình nguyện mặc váy vì hai người!"
"Đáng ghét! Tại sao chúng ta phải ở nhà tranh đơn sơ nhỏ xíu, mà trưởng thôn lại có thể ở nhà lớn xinh đẹp như thế chứ, tui không cam lòng... Hức hức hức!"
"Tôi xin tuyên bố ngay tại đây, chuyện Anh trai [Yêu Tinh] là con ruột của người thiết kế tuyệt đối chỉ là đồn thổi! Rõ ràng NPC mới là con ruột của Lê Lê mà!"
Bạch Lê, lần thứ hai nghe thấy câu con ruột này bày tỏ: Không cần, thực sự không cần phải thế đâu! Cậu không muốn ai làm con trai mình hết á!
Văn Tinh Diệu đến chậm vài bước, nghe được câu này: ? ? ? Đây là cái gì với cái gì hả? Hắn có thể trở thành "Trùm" trong game, rõ ràng là nhờ năng lực bản thân!
Cách một đoạn nữa là đến được chỗ Bạch Lê, từ xa xa nhìn một cái, trong đầu hắn tưởng tượng ra cảnh mình gọi bạn tốt là "Ba", quả thực đáng sợ đến mức lông tóc trên người dựng ngược hết cả lên.
Văn Tinh Diệu tạm thời không muốn đi tới đối mặt với Bạch Lê. May mà lúc này Đường Nghênh cũng nhìn thấy hắn, đối phương lặng lẽ ra hiệu, hai người nhân lúc không có ai để ý, lén lút chui vào một góc yên tĩnh để nói chuyện.
"Nói đi, có bao nhiêu người vào được?" Văn Tinh Diệu hỏi chính là kết quả tranh tiêu chuẩn chơi của nhóm thứ hai.
Giọng Đường Nghênh ỉu xìu xìu, có cảm giác xấu hổ không ngóc đầu lên được: "Chỉ được 207 người... Lúc đó rõ ràng tôi đã cho điều chỉnh tốc độ mạng rồi, những vẫn không tranh được với đám đông bên ngoài."
Văn Tinh Diệu lạnh lùng cao quý liếc phụ tá của mình một cái, nói: "Chỉ? Mấy trăm nghìn người cùng lúc tranh năm nghìn tiêu chuẩn, thế cũng đã coi là nhiều rồi. Cậu đừng có quên, 300 người trước đó vào bằng cách nào, nếu không phải do chúng ta may mắn, nói không chừng đến giờ còn không biết tên tuổi của Vùng đất điền viên đâu."
Đường Nghênh nghe vậy, thấy cũng đúng, lần đầu tiên quân bộ bọn họ có thể tiến vào nhiều người như vậy, vốn đã là nhờ may mắn rồi, lần này tuy người vào được game chỉ có ít, nhưng tốt xấu gì cộng cả hai lần lại cũng được hơn 500 người, kết quả này coi như không đến nỗi tệ lắm.
Vì thế anh ta gật đầu đáp lại, chấp nhận lời giải thích của Văn Tinh Diệu, không đi xoắn xuýt với chuyện này nữa.
Hai người còn đang định nói thêm gì, thì lại nghe chỗ đám đông bên kia truyền đến tiếng la lớn: "Trời ạ, mấy kiểu nhà này đẹp quá đi, tôi muốn xây hết luôn cả bốn cái cho rồi! Sau này chờ nhà ở của trưởng thôn chính thức khánh thành, chúng ta mà dựng là lung tung, không chút mỹ cảm thì không phải là hủy hoại phong cảnh sao? Chuyện như vậy mà nói ra ngoài nhất định sẽ khiến thôn Mỹ Lệ ta mất mặt, cho nên xin lỗi các anh em nhé, tôi muốn đổi ý, hay là chúng ta quy hoạch lại nhà đi!"
Lời này vừa thốt ra, gần như đã được tất cả mọi người bỏ phiếu tán thành. Cho dù còn một số ít người vẫn ngoan cố muốn phản bác thì cũng bị người bên cạnh, bịt miệng, không cho bọn họ thở ra thêm câu nào.
Quy hoạch lại đi, chúng ta hãy cùng góp phần xây dựng thôn Mỹ Lệ nào! !
Chờ đã! "Thôn Mỹ Lệ" là cái quỷ gì vậy, tại sao thôn của chúng ta lại gọi bằng cái tên kỳ cục đấy chứ!
______________________
Tôi xoắn não cái xưng hô của Tống Hân Nhiên với Bạch Lê lắm ý, ban đầu định để là em – thầy, làm một đoạn thấy không hợp, lại đổi thành em – anh, thêm vài chương nữa lại quyết định đổi thành em – thầy cho thống nhất xưng hô, sửa đi sửa lại, mệt thấy mẹ luôn.