Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 195




Tuy Bạch Lê thấy Văn Tinh Diệu nói lời này có hơi đột ngột, nhưng vẫn đồng ý với hắn.

Từ lúc kỳ con non của Văn Tinh Diệu được cậu nhặt về nhà đến khi khôi phục hình người, tốn chừng hai tháng. Lúc kỳ con non của Chúc Mặc lăng được cậu nhặt về, trùng đúng với ngày Văn Tinh Diệu khôi phục hình người, tới giờ cũng đã gần một tháng rồi. Có kinh nghiệm người đi trước để lại, hẳn anh ta phải khôi phục nhanh hơn mới đúng.

Nghĩ như vậy, cậu gật đầu với Văn Tinh Diệu.

Lúc quay sang nhìn, ánh mắt đối phương vẫn còn nóng rực, Bạch Lê giả vờ như không nhìn thấy gì. Đối với hành vi bản thân làm ra trong lúc kích động vừa rồi, muốn cậu thực hiện lần nữa thì phải chờ tích đủ sức lực đã.

Văn Tinh Diệu cũng không ngại việc Bạch Lê lảng tránh, ở trước mặt cậu sờ môi mình rồi cười ha ha, trông y như một tên ngốc to đầu. Ấn tượng trai đẹp tóc bạc, giống như hoa tuyết liên trên núi Thiên Sơn, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể lại gần ban đầu trong lòng Bạch Lê đã hoàn toàn bay biến.

Đồng thời, Văn Tinh Diệu còn âm thầm ra một quyết định, chờ lần tới hắn quay lại đây, nhất định phải hành động trước một bước so với Bạch Lê, Phương diện này, cứ để đối phương chủ động mãi thì thể diện của hắn biết phải để vào đâu?

Chờ Đường Nghênh chọn xong mười cây cải thảo trong veo như nước, ôm trở vào phòng khách, Bạch Lê đã dỗ được hồ ly nhỏ rồi.

Đường Nghênh là người duy nhất có mặt mà không biết chuyện gì, anh ta ngờ vực nhìn hai người mấy lượt, hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Hai người vừa làm gì thế, sao tôi có cảm giác mặt hai người hồng hơn ban nãy nhỉ, vừa vận động mạnh à?"

Người nói vô tâm, người nghe có ý. Bạch Lê đã rất thành thạo trong việc hóa giải lúng túng, còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, vuốt lông hồ ly. Trái lại Văn Tinh Diệu hắng giọng một cái, lúc Đường Nghênh ném ánh mắt càng thêm nghi ngờ qua thì chủ động đề nghị xuất phát sớm.

"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."

"Em tiễn hai người."

Sau đó, Bạch Lê giao nhiệm vụ trông nhà lại cho Hồ Nhất, Hồ Nhị đúng lúc đi sang và hồ ly nhỏ, tụ mình tiễn hai người Văn Tinh Diệu đến ga phi thuyền vũ trụ, chờ bọn họ đi rồi mới mang theo cảm giác mất mát nhàn nhàn, quay về nhà.

Aiz, thời gian sắp tới, cậu phải bắt đầu cùng Văn Tinh Diệu "Yêu xa" rồi.

Chờ Bạch Lê về đến nhà, ý thức của Chúc Mặc Lăng đã sớm ngủ say, thân thể kỳ con non của anh ta cũng bị Hồ Nhất ôm vào trong khoang trò chơi, chăm chỉ nỗ lực thu thập vật liệu nhiệm vụ của ngày hôm nay.

Lúc Chúc Mặc Lăng vào game, mặc dù không có ký ức ngoài hiện thực, nhưng cảm giác buồn bực cùng cáu giận trong lòng thì không thể lừa người, vì thế lúc Hồ Nhất, Hồ Nhị tới tìm anh ta, anh ta còn cố ý hỏi một câu, hôm nay ở nhà Bạch Lê có chuyện gì xảy ra.

"Ừm... Hình như không có chuyện gì lớn cả?" Hồ Nhị gãi đầu một cái, "Sinh hoạt bình thường của cậu Bạch rất có quy luật, chỉ là hôm nay thượng tướng Văn sẽ quay trở về "Hành tinh Phật Nhảy Tường", nghe nói là đi về để xử lý một chút chuyện, hết bận sẽ quay trở lại đây."

Y không biết thân phận của Bạch Lê, cho nên lúc nhắc đến, ngữ khí không có chút thay đổi nào.

Nghe Hồ Nhị nói, Chúc Mặc lăng chỉ thấy tâm trạng lập tức trở nên khoan khái, càng thêm khảng định suy đoán của mình. Bây giờ anh ta đã biết, Bạch Lê và Văn Tinh Diệu là người yêu, nếu Văn Tinh Diệu tạm thời rời đi, tâm trạng của anh ta hẳn nên vui vẻ nhẹ nhõm, mà không phải buồn bực cáu giận, trừ khi trước khi đi, Văn Tinh Diệu làm gì đó với Bạch Lê.

Mạc dù không có kinh nghiệm trong phương diện tình cảm, nhưng chỉ cần dùng đầu óc tưởng tượng cũng có thể đoán được đại khái, đơn giản chính là đôi tình nhân nhỏ dính lấy nhau tâm tình. Lúc hai người này tâm tình với nhau, lại bị kỳ con non của anh ta thấy được, cho nên trong lòng mới cáu kỉnh như vậy.

Thân là một ông anh cuồng em trai có nhiều năm kinh nghiệm, suy nghĩ của Chúc Mặc Lăng không khỏi có chút võ đoán. Chuyện này chắc chắn là do Văn Tinh Diệu ép buộc, thực ra em trai anh ta không bằng lòng lắm đâu?

Tên Văn Tinh Diệu này được lắm, thoạt nhìn mày rậm mắt to, tuy tiện đi bên ngoài cũng có thể hấp dẫn được một đống fan hâm mộ, thế mà lại có hành động không ra gì như vậy. Chỉ trách anh ta vẫn chưa thể khôi phục như cũ, nếu không nhất định phải giúp em trai dạy cho tên này một bài học!

Chúc Mặc Lăng giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại tạm thời không thể làm gì được Văn Tinh Diệu, cho nên chỉ có thể âm thầm ghim chuyện này trong lòng, chờ khi nào mình thành công nhận nhau với em trai thì sẽ gúp em trai nhỏ thuốc nhỏ mắt sau.

Hừ, trình độ thù dai của tộc Thiên Hồ bọn họ, rất là mạnh!

Nếu lúc này Văn Tinh Diệu biết được suy nghĩ trong lòng Chúc Mặc Lăng, sợ là sẽ "Bụp" một cái quỳ luôn xuống, còn hô to "Oan uổng nữa", việc này rõ ràng là Bạch Lê chủ động, ban đầu hắn còn không kịp phản ứng ấy chứ, sao lại đổ hết mọi việc lên đầu hắn rồi? Oan uổng chết mất.

Nhưng mà có sao nói vậy, trải nghiệm đó thực sự quá tuyệt vời, cho dù chuyện xảy ra đã lâu, nhưng mỗi lần hắn nhớ tới vẫn không kìm được mà mỉm cười.

Trong khoang khách Vip của phi thuyền vũ trũ, chuyến tới "Hành tinh Phật Nhảy Tường", Đường Nghênh ngồi ở đối diện Văn Tinh Diệu, thấy nét mặt đối phương thay đổi 180⁰ trong vòng có mấy phút thì da gà da vịt trên người thi nhau đứng lên khiêu vũ.

Không thể tin nổi, thực sự là không thể tin nổi! Nếu trước đây mấy tháng, có người nói cho anh ta biết, trên mặt Văn Tinh Diệu sẽ xuất hiện biểu cảm này, anh ta nhất định có chết cũng không dám tin. Vậy mà hôm nay, anh ta lại tận mắt nhìn thấy, nhìn thấy xong anh ta chỉ hận không thể móc mắt mình ra ngâm vào nước để rửa rồi lại lắp vào lại, từ đó nhắm chặt hai mắt, không nhớ tới cảnh tượng đó nữa.

Hóa ra, tình yêu thực sự có thể thay đổi từ trong ra ngoài một người, đế đối phương hoàn toàn biến thành một con người khác.

Ôi, tình yêu đáng sợ này thực khiến người ta ao ước mà!

Đường Nghênh lặng lẽ leo lên nick Xingbo nhỏ của mình "Tôi là nằm thắng nè", cách N ngày mới đăng thêm một bài viết mới: Hôm nay lại là một ngày ăn no cơm chó! J

Chẳng mấy chốc, bên dưới lập tức có không ít like và bình luận, nhân lúc chưa đến thời gian hạ cánh, Đường Nghênh khoác clone, cùng cư dân mạng tán gẫu hăng say, đặng tiêu hóa hết chỗ cơm chó vừa bị nhét cho muốn ói đến nơi ban nãy.

Sau khi đạt được mục đích, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều. Dù sao vũ trụ rộng lớn bao la như vậy, người có cảnh ngộ tương đồng, cũng bị nhét cơm chó như anh ta cũng không phải số ít.

Chờ Bạch Lê xử lý mọi chuyện, lần thứ hai lên game thì đã là xế chiều ngày 19.

Vốn cậu nghĩ lại, trải qua mấy ngày "Party điên cuồng", người chơi trong game sẽ rơi vào trạng thái uể oải ngắn ngủi. Biểu hiện bên ngoài của trạng thái này chính là, tất cả đều trở lên lười biếng, giống như không còn ham muốn thế tục nào nữa, cho dù bọn họ đang trồng trọt, cậu cá, thu thập hay là đào mỏ thì trong lúc vung tay nhấc chân vẫn có cảm giác biếng nhác, không có sức lực gì.

Cho dù gặp được chuyện tốt cười phá lên, thì trông vẫn có chút uể oải.

Dù sao ba ngày liên tục tham gia "Đại chiến cướp đồ ăn" cùng đổi điểm xong, lại đến chuyện trộm rau màu đã tiêu hao hết phần lớn sức lực của họ rồi. Loại tiêu hao năng lượng này, không nghỉ ngơi một hai ngày thì không thể khôi phục lại được.

Nhưng khiến cậu bất ngờ chính là, người chơi trong game vẫn duy trì hành vi chơi game cường độ cao như cũ, không có chút dấu hiểu uể oải nào. Lúc cậu đứng trong sân hoài nghi về những gì mình thấy, thì có mười mấy người chơi vội vã đi qua, giống như đang chạy đi làm chuyện gì quan trọng lắm, không giống như bình thường, thấy cậu thì đều dừng lại chào một câu.

Đây là... Có chuyện gì thế?

Có đôi lúc Bạch Lê cảm thấy, đây rõ ràng là trò chơi mà cậu thiết kế, cậu vốn nên có năng lực kiểm soát cực mạnh với tất cả mọi chuyện trong game, mỗi khi người chơi tạo ra lỗ hổng nào đó cậu sẽ lập tức gỡ bỏ mới đúng. Vậy mà trò chơi này, dưới sự "Nỗ lực" của cậu cũng tất cả người chơi, lại phát triển theo một phương hướng không thể đoán trước.

Chẳng trách cậu cũng ở trong game chơi mãi, muốn ngừng mà ngừng không được! Bạch Lê ở trong lòng chuẩn bị tâm lý cho việc "Trong game chắc là đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết" sau đó đi ra khỏi nhà, định tới chỗ nào đông đông người đi một vòng, nhìn xem rốt cuộc trong đầu mấy người chơi này lại có ý tưởng gì.

Bạch Lê đi thẳng ra cửa thôn.

Trải qua mấy tháng, cửa thôn đã nghiễm nhiên trở thành khu tập trung lớn nhất của tất cả người chơi. Bình thường muốn tán gẫu về mấy chuyện nhỏ như cái rắm thì cứ tới đây, kiểu gì cũng sẽ tìm được người cùng chung sở thích, mà muốn trao đổi thông tin mọi người thu thập được trong lúc chơi game, tới cửa thôn cũng là một lựa chọn tốt.

Trong "Vùng đất điền viên", không có chuyện tổ đội, phàm là người chơi có ý định kết bạn cùng nhau đi thám hiểm thì đều theo thói quen chạy tới cửa thôn tìm đồng đội.

Quyết định này của Bạch Lê rất chính xác, lúc cậu đến cửa thôn, phát hiện ở đây đang có mấy trăm game thủ tụ tập rồi, mà bọn họ đều đang làm cùng một chuyện, đó chính là ⸺⸺ Bày quán bán rong.

Loại quán bán rong này không giống như chợ đêm do người chơi tổ chức. Hàng quán không đặt tự do tùy ý, thấy chỗ nào trống thì bày hàng như ở chợ đêm. Hôm nay, mấy hàng bán rong này rõ ràng là được triển khai có mục đích, có tổ chức.

Cây nông nghiệp, hoa tươi, trái cây, cá... Mấy thứ này được xếp ở những khu khác nhau, cho dù người chơi chỉ bày quán bán rong thì cũng chuyên môn bán một trong số những thứ này. Không những vậy, để tiện cho việc phân chia, vải bạt của quầy hàng cũng được quy định rõ ràng, ví dụ như bán nông sản dùng vải bạt màu vàng đất, bán hoa tươi dùng bạt màu đỏ thẫm, bán hoa quả dùng vải bạt màu vàng nhạt, còn bán cá thì cùng vải bạt màu xanh da trời...

Mà những gian hàng với màu sắc khác nhau này, nếu đếm cẩn thận thì có đến chín loại!

Ban đầu, Bạch Lê vẫn không hiểu tình huống của đám người chơi này là thế nào, suýt chút nữa đã nghĩ đây là hoạt động "Họp chợ" tập thể do bọn họ tự tổ chức. Nhưng sau khi đếm kỹ các loại màu vải bạt bày hàng, cậu rất nhanh đã kết nối chúng nó với một cách chơi mới vừa được cập nhật.

Bạch Lê: "..."

Nói ra thì có hơi xấu hố, đường đường là người thiết kế trò chơi, mấy ngày nay cũng đắm chìm trong hoạt động tháng, tiện thể còn bị bạn trai làm phân tâm, cho nên quên bẵng mấy cách chơi "Hệ thống sách sưu tập" mới ra mắt cùng ngày với hoạt động tháng này.

Xem dáng vẻ của người chơi, chắc là cũng nghĩ đến hệ thống sách ảnh, đang tích cực sưu tập rồi!

Thắc mắc được nhanh chóng giải đáp, Bạch Lê cũng không vội đi tìm người quen để hỏi thăm nữa, mà tới khu nghỉ ngơi, không biết là do người chơi nào học kỹ năng nghề mộc làm ra ở gần đó, tìm cái ghế để ngồi, mở bảng thông tin nhân vật của mình, ấn vào giao diện "Sách sưu tập".

Trong sách sưu tập bây giờ tạm thời chỉ có chín mục, theo thứ tự là: Cây nông nghiệp, hoa tươi, trái cây, cá, khoáng sản, quần áo, gia cụ, công thức, vật phẩm nhiệm vụ.

Quần áo và công thức cần người chơi tự sở hữu, những mục còn lại thì phải đáp ứng được yêu cầu cụ thể, hình ảnh hiện thị liên quan đến vật phẩm mới có thể sáng lên, biểu hiện sưu tập thành công.

Cây nông nghiệp là mục mà Bạch Lê thấy dễ sưu tập thành công nhất, chỉ cần tiến hành trồng trọt theo từng bước, hạt giống được mở khóa sau khi nhân vật lên level đều có thể mua về gieo trồng, nông sản sau khi thu hoạch chỉ cần phù hợp với yêu cầu đề ra thì biểu tượng nhỏ của loại cây đó sẽ sáng lên.

Để phòng ngừa người chơi có ảo giác hạng mục sưu tập này có thể dễ dàng hoàn thành, Bạch Lê đặt điều kiện là nông sản sau khi thu hoạch phải đạt đủ khối lượng yêu cầu. Khối lượng này so với trọng lượng trung bình của loại cây đó sẽ cao hơn khoảng 2 ~ 3 lần, người chơi cần phải cẩn thận chăm sóc, hoạc là dùng phân bón mua trong khu mua sắm, mới có thể đạt đến trọng lượng yêu cầu.

Ngoài ra cũng có một khả năng cực nhỏ khác, là trong lúc thu hoạch vận may tăng mạnh, không cần làm gì cũng có thể đạt đến yêu cầu.

Ngoài cây nông nghiệp, trái cây và cá là dựa theo yêu cầu về khối lượng ra, thì hoa tươi được đánh giá dựa vào kích thước đường kính sau khi hoa nở, khoáng sản có yêu cầu dựa trên độ chính xác, trong đó bao gồm đá quý. Bốn loại sưu tập phía sau thì hoàn toàn dựa vào số lượng bình thường mà người chơi thu thập được, muốn hoàn thành mục tiêu sách sưu tập là một thách thức không nhỏ.

Nhớ lại thiết lập mình đặt ra cho cách chơi này, Bạch Lê phát hiện mục cây nông nghiệp của cậu đã hoàn thành thành tựu của tất cả các loại cây được mở khóa cho đến đến level hiện tại rồi.

Tổng cộng có hơn 50 loại cây trồng, mỗi lần thu thập được mười loại, hệ thống sẽ tặng một phần thưởng, "Tinh tinh tinh tinh tinh" năm lần liên tiếp. Bạch Lê nhận được hạt giống khoai tây không lồ, hạt giống súp lơ khổng lồ, hạt giống dâu tây khổng lồ, hạt giống bí ngô khổng lồ cùng một hạt giống viễn cổ.

Rất rõ ràng, trong sách sưu tập, "50" là một ngưỡng cửa.

Phần thưởng khi thu thập cậy nông nghiệp đều là các loại hạt giống khổng lồ, Bạch Lê còn cố ý giải thích rõ ở bên trên, nông sản trồng từ hạt giống này sẽ vô cùng lớn, có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, kiến nghị người chơi sau khi trồng không tùy ý sử dụng hoặc bán ra, nên bảo quản chúng cho thật tốt.

Hoạt động đại khái cậu đã nghĩ xong rồi, tham khảo một chút theo "Hội mùa".

Về phần lúc nào ra mắt thì... Xem tình hình đã.

Mà "Hạt giống viễn cổ" nhận được sau khi sưu tập đủ 50 loại cây nông nghiệp lại thuộc về vật phẩm ngẫu nhiên. Ngay cả Bạch Lê cũng không biết, trồng nó xuống xong sẽ thu hoạch được gì, thời gian thu hoạch là bao lâu. Thứ là cậu thêm ngẫu nhiên vào danh sách "Hạt giống viễn cổ" đều là những loại thực vật chỉ có trên tiên giới, cây giống hoa tiên giá 1 nghìn điểm tích lũy trong hoạt động vừa rồi cũng là một trong số đó.

Trên tiên giới, tác dụng của những loại thực vật kia có tốt có xấu, mà sau khi dọn nhà vào game cho chúng nó, Bạch Lê bèn không chút khách khí tiến hành sửa đổi lại, đảm bảo mấy "Đồng nghiệp cũ" của cậu mà có mặt, cũng không thể nhận ra.

Bạch Lê sờ sờ hạt giống viễn cổ tròn vo siêu lớn của mình, chuẩn bị tìm một cái chậu thật đẹp gieo nó vào.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hạt giống trong tay cậu chính là hạt giống viễn cổ đầu tiên trong game.

Năng lực trồng trọt của ai có thể so được với Nông thần chứ? Nạp tiền cũng không được.

Ngoại trừ mục "Cây nông nghiệp" này ra, mức độ hoàn thành những mục khác của Bạch Lê đều tương tự nhau. Cậu nhìn mấy quán hàng rong cho người chơi dựng lên đang hừng hực khí thế, bèn quyết định nhân cơ hội này thêm vào sách sưu tập của mình một phen.

Cậu đứng dậy đi về phía chỗ mảnh đất người chơi đang họp chợ.

Đám đông đang mải mê buôn bán không chú ý thấy Bạch Lê đi tới, vẫn ở chỗ cũ lớn tiếng rao hàng.

"Tới đây, nhanh tới đây xem đi, hoa mẫu đơn, hoa đỗ quyên, hoa hồng, hoa hướng dương... Mấy chục loại hoa tùy mọi người chọn, tất cả đều phù hợp với yêu cầu trong sách sưu tập! Để mọi người có thể nhanh chóng sưu tập đủ loại hoa tươi, tôi đã nhổ sạch hoa trong sân nhà mình rồi đấy, nhanh đến xem đi!"

"Tay trồng trọt thiện nghệ đây! Cây nông nghiệp phù hợp yêu cầu của sách sưu tầm từ level 1 đến level 10 chỗ tôi đều có đủ, số lượng có hạn, ai tới trước được trước! Tự mình trồng thì không biết năm nào tháng này mới trồng ra được, nói không chừng còn tốn một đống phân bón, đến chỗ tôi mua luôn cho ngay nào, giảm giá 10% cho mười khách hàng đầu tiên!"

"Ruby, saphia, opal, đá hoa cương... Nhưng thứ này đều do tôi vất vả gom góp tích trữ hơn hai tháng nay, giờ lấy hết ra để cống hiến cho sách sưu tập của mọi người nè! Đá quý số lượng ít ỏi, giá 100 vàng một viên, không mặc cả, ai muốn mua nhanh liên hệ với tôi!"

"Ai cần gia cụ không! Bên tôi có nhận đặt hàng theo yêu cầu, muốn dùng vật liệu gì cũng có thể thương lượng, gỗ có thể mua luôn ở chỗ tôi hoặc đi chỗ khác mua cũng được, mua chỗ khác thì thu thêm 30% phí gia công ~"

"Còn đang hoang mang bối rối với các vật phẩm có chữ màu xám? Còn đang vì không tìm được manh mối nhiệm vụ NPC giao mà khổ não? Đây là nơi trao đổi thông tin về các vật phẩm vẫn còn màu xám, có thể dùng tiền mua hoặc là trực tiếp tiến hành trao đổi, miễn là vật phẩm đó chủ quầy chưa có là được ~"

"Ha ha ha ha! May mà tôi chưa bán hết hay là ăn hết chỗ cá mà mình câu được, giờ không chỉ hoàn thành hơn phân nửa sưu tập cá trong sách, mà còn có thể lấy ra hỗ trợ mọi người, 5 vàng một con cá, thoải mái lựa chọn, con nào cũng đủ điều kiện của sách sưu tầm hết, giá này quá rẻ rồi đó ~"

Dọc theo đường đi, Bạch Lê chọn chọn lựa lựa, mua được không ít thứ tốt, phần xám trong sách sưu tập đã được lấp đầy hơn một phần năm. Những vật phẩm chỉ cần đạt đủ khối lượng là có thể nhận thưởng cậu không vội nhận luôn, mà định chờ về nhà rồi nhận một thể.

Mà ngược lại với cái này, chính là ví tiền ngày càng teo lại của cậu. Sau khi người chơi phát hiện tầm quan trọng cũng những vật phẩm này, chúng nó đã không còn giữ nguyên giá gốc nữa. Trên cơ sở ban đầu, giá của những vật phẩm này tăng lấy mấy lần, mấy chục lần, nhóm người mua cũng không thấy có vấn đề gì. Dù sao đồ càng hiếm thì càng quý mà.

Bạch Lê đi sâu vào trong, tới mấy quầy nằm tít trong cùng, phát hiện khu vực này, vải bạt người chơi dùng để bày sạp khác với chín loại màu sắc trước đó, là vải đen. Đồng thười, đây cũng là nơi có nhiều người chơi nhất.

Không giống cách sắp xếp hàng hóa san sát như trước đó, người chơi ở đây hầy như đều trực tiếp ngồi luôn lên vải bạt, chen chúc nhau mà ngồi, cùng lắm thì đặt một tấm biển nhỏ ở góc quầy. Ai không biết có khi còn nghĩ, mấy người này chuẩn bị coi mình thành hàng hóa, bán đi luôn.

Bạch Lê nhìn kỹ mấy tấm biển nhỏ đó, phát hiện người chơi vẫn còn điểm giới hạn.

"Thiếu bí ngô, dâu tây, đậu que, cây bông, ớt, khoai tây, cà rốt, lúa mì, một đổi một."

"Thu mua cá trắm cỏ, cá chép, tôm tít và cá hố, chỉ cần phù hợp với yêu cầu của sách sưu tập, giá 10 vàng một con."

"Ai có thừa công thức, loại nào bao nhiêu cũng được, chơi game lâu như vậy mà thằng bé chưa có một tờ công thức nào hết!"

"Bốn miếng hắc diệu thạch, đứng thứ bảy trang thứ năm trong mục khoáng sản của sách sưu tập, bán qua tay giá cao, báo giá tùy tâm."

"..."

Nội dung trên biển không có cái nào giống cái này, điểm giống nhau duy nhất chính là số lượng vật phẩm trong tay mỗi người đều không nhiều. Hiển nhiên, những người chơi này cũng bắt tay với nhau, "Tự cứu" lấy mình.

Ngay cả vải bạt dùng để bày hàng cũng dùng loại màu đen, so với "Chợ đêm" còn muốn "Đêm hơn?

"Lê Lê, anh cũng tới đây à, ở đây ở đây!"

Bạch Lê đứng ở lỗi vào chợ đen, đang do dự không biết có nên vào xem không thì bất thình lình nghe thấy có người gọi mình. Nhìn về phía phát ra tiếng, thì thấy Khương Hoài Bích đang hớn hở vẫy tay với mình.

Có người quen thì không cần do dự nữa, Bạch Lê đi thẳng tới đó, thấy bên cạnh Khương Hoài Bích còn có một chỗ trống bèn học luôn theo cô nàng, lấy một miếng vải đen ra ngồi xuống.

"[Hoài Bích], sao em lại ở đây vậy?" Bạch Lê nhìn số lượng đồ trong quầy của Khương Hoài Bích, thấy phải gấp mấy lần những người khác thì lấy làm lạ hỏi, "Em có nhiều đồ như vậy, sao không đi lên bày hàng ở phía trước?"

"Hì hì, em cũng muốn lắm, nhưng quầy phía trước chỉ có thể bán một loại hàng thôi, không được tự do tùy ý như ở đây." Khương Hoài Bích cho Bạch Lê xem đống đồ thượng vàng hạ cám ở quầy mình, "Cây nông nghiệp, trái cây, hoa tươi, cá, còn có quần áo, gia cụ, công thức... Cái gì chỗ em cũng có hết, nhiều nhất vẫn là mấy vật phẩm chữ xám, mọi người đều thích tới chỗ em bên này tìm đồ nha! Xem, em còn đang phát livestream đây này!"

Bạch Lê nhìn sang, không, là camera phát sóng sắp dính luôn lên mặt cậu mới đúng.

Trò chuyện với Khương Hoài Bích mấy câu, cậu tiên tay mở Youhu Live, vào phòng phát sóng của Khương Hoài Bích xem.

Khán giả đang xem live tỏ ra vô cùng hoan nghênh sự có mặt của cậu.

"A a a! Là Lê Lê kìa, lâu rồi không gặp Lê Lê, gần đây cậu có khỏe không? Nghe nói ruộng nhà cậu mấy hôm nay bị trộm thảm lắm hả, bây giờ đã tốt hơn chưa? Người dân "Thôn Nấm" thực sự quá đáng ghét, thực sự là phát (hâm) rồ (mộ) phát (ao) điên (ước) mà!"

"Phụt, lầu trên coi chừng bị Lê Lê khai trừ fan tịch, có ai lại cười trên sự đau khổ của người khác như ông không! Sao hôm nay Lê Lê lên game muộn vậy, lúc trưa ở đây náo nhiệt hơn nhiều lắm, cậu bỏ lỡ mất rồi ~"

"Quái lạ, vì sao tôi nhìn thấy Lê Lê thì lại vô thức tìm xem anh đại [Yêu Tinh] đang ở đâu nhỉ? Chẳng lẽ là tôi muốn thế chân vô sao? Đỏ mặt.jpg"

"Chỉ có tôi thấy tò mò, không biết sách sưu tập của Lê Lê làm tới đâu rồi à? Liệu có phải nó đã full luôn rồi không, Lê Lê cho bọn tôi xem một tí nhá? Mắt long lanh.jpg"

Khương Hoài Bích cũng thấy rất tò mò với chuyện này, thì thế hai mắt tròn xoe, nhìn lom lom không chớp về phía Bạch Lê.

Khán giả hoặc trò chuyện, hoặc trêu ghẹo, hoặc tỏ vẻ vô cùng hiếu kỳ, đều là thiện ý của họ, không hề khiến Bạch Lê thấy phiền. Vì vậy, Bạch Lê cũng cười híp mắt chọn mấy câu hỏi để trả lời lại.

"Mọi người yên tâm đi, hôm qua sau khi online, tôi đã dùng vật phẩm "Đóng cửa thả chó" rồi, mọi người không cần lo đồ ăn nhà tôi bị trộm nữa đâu. [Yêu Tinh] hôm nay có việc bận không login được, mọi người không cần tìm. Còn tình huống sách sưu tập của tôi à... Đại khái là khiến mọi người phải thất vọng rồi, từ trước đến nay tôi có mỗi "Cây nông nghiệp" là thu thập đủ 50 loại thôi, chắc tôi chính là người chơi lót đáy trong game rồi."

Nghe Bạch Lê nói vậy, Khương Hoài Bích và khán giả đều nói không tin, cảm thấy nhất định là cậu đang khiêm tốn.

Bạch Lê không còn cách nào, trực tiếp đưa mô hình sách sưu tập của mình ra, thoải mái chiếu vào trong phòng phát sóng của Khương Hoài Bích.

_________________