Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 146




Giọng Bạch Lê đánh thức đám người vẫn đang đắm chìm trong mùi thơm của dưa hấu, bọn họ chớp chớp mắt, nhanh chóng tỉnh táo lại.

"Há, à đúng, ăn dưa hấu thôi!" Hùng Tịch rút một con dao ra khỏi ba lô của mình, " Chừng này chắc không đủ đâu, để tôi bổ thêm mấy quả nữa!"

Hờ hờ, động tác của rồi của cậu Bạch, anh ta nhìn kỹ rồi, tư thế vung dao nhẹ nhàng dứt khoát, quả dưa "Rắc" một tiếng tách là hai nửa, nhìn thế nào cũng thấy sướng, vô hình trung khiến người ta cảm thấy như áp lực được giải tỏa, từ lúc đó anh ta đã làm muốn thử rồi. Bây giờ nhân lúc những người khác còn chưa kịp phản ứng, đương nhiên phải nhanh tay giành lấy phần việc này.

Hùng Tịch nhặt một quả dưa to tròn khác lên, học theo Bạch Lê, dùng một tay giữ chắc quả dưa, lưỡi dao nhắm ngay chính giữa, dùng sức xiên vào.

Sau đó... Lưỡi dao dài nhỏ bị mắc kẹt trong quả dưa, đâm vào trong không được, mà rút ra cũng không xong, Nhìn có hơi ba chấm.

"Phụt!" Tiêu Điệp và Khương Hoài Bích là hai cô gái duy nhất có mặt, thấy thế thì không nhịn được phì cười.

Hùng Tịch cũng bị cảnh này làm cho buồn cười, càng khiến hai cô nàng không nhịn được, che miệng cười khúc khích, làn da màu lúa mạch của anh ta đỏ bừng lên, ánh mắt cùng không biết phải nhìn đi đâu, cuối cùng đành đánh mắt về phía Bạch Lê cầu cứu.

Bạch Lê nín cười, đi tới giải thích cặn kẽ về những điểm cần lưu ý khi bổ dưa hấu, xong khuyến khích Hùng Tịch thử lại lần nữa. Hùng Tịch cũng không vì lần đầu thất bại mà e dè, nghe Bạch Lê nói thì gật đầu, rút dao ra, cẩn thận tìm kiếm trên vỏ dưa một lượt, tìm được vị trí chính xác mới vung dao bổ xuống.

"Rắc" một tiếng, quả dưa theo đó tách ra, lộ ra ruột đỏ vỏ mỏng bên trong.

Lần này thành công, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vang lên tiếng hoan hô.

"6666! Hóa ra bổ dưa hấu cũng cần chú ý nhiều như vậy, tôi còn tưởng cứ tiện tay cầm dao phập một nhát là xong rồi chứ!"

"Rõ ràng là đang xem bọn họ bổ dưa hấu, thế quái nào mà tôi lại có cảm giác đầu mình đau đau nhỉ?"

"Lúc này rồi mà mấy ông còn để ý chuyện bổ dưa hấu kiểu gì nữa à? Không ngửi thấy mùi thơm của nó hả, thơm thơm ngọt ngọt, không ngại nói cho mấy ông biết, tôi đã lặng lẽ liếm thử mấy phát lên quả dưa hấu đấy rồi, mùi vị phải nói là xuất sắc, chỉ là lúc ăn hơi bất tiện thôi..."

Có cái gì mà không tiện, vỏ dưa hấu mỏng như vậy, cạp luôn thì cũng có làm sao, mỏng tang giòn giòn, còn kèm theo cả vị ngọt của thịt quả, tôi đã ăn được gần một nửa rồi! Chống nạnh.jpg"

"Trâu bò, người anh em quá trâu bò, cậu đã giúp tìm ra phương pháp chính xác để ăn dưa rồi đấy ~ không nói nữa, tôi cũng đi ăn thử đây!"

Mạc Tụng nhìn lướt qua khu bình luận một cái: "..." Đột nhiên cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng vào hai quả dưa hấu mới bổ ra kia, làm sao bây giờ?

Bên này vẫn còn đang bổ dưa, sau khi Hùng Tịch thành công, những người khác cũng tranh nhau muốn thử, bọn họ lấy ra đủ các loại dao, dài ngắn to nhỏ đủ cả, những vì đã biết mẹo bổ dưa rồi, cho nên không lần nào thất bại.

Sau đó, bọn họ không hài lòng với việc chỉ dùng dao bổ dưa nữa, trực tiếp dùng tay không, coi bàn tay như con dao, chém một phát xuống, phát nào chuẩn phát đấy, khán giả xem live hào hứng hô to cổ vũ, hận không thể tự mình ra trận, thử dùng tay không bổ dưa chơi chơi.

Bạch Lê cùng chiều theo bọn họ, dù sao trước khi bắt đầu cũng đã nói rồi, dưa hấu bổ ra mà chưa ăn hết thì không ai được về cả.

Cậu lấy trong ba lô ra mấy bát tô lớn, cùng một lố thìa tiện cho việc xúc hoa quả đặt lên bàn, bảo mọi người tự lấy dùng, còn mình thì lại cầm dao lên, nhanh chóng cắt lên quả dưa, bàn tay cầm dao chuyển động nhanh đến nỗi xuất hiện dư ảnh. Chỉ mất mấy giây, nửa quả dưa hấu đã biến thành từng miếng từng miếng dưa hấu đặt trong bát.

Nhìn kỹ lại, kích thước to nhỏ của mấy miếng dưa hấu này gần như không khác gì nhau, hạt dưa màu đen bên trên đã bị lọc ra hết. Dưa hấu trong bát có thể ăn liền một lèo, không cần phải dừng lại để bỏ hạt.

"O.O ban nãy xảy ra chuyện gì đấy, sao Lê Lê chỉ cầm dao vung vung mấy cái, quả dưa hấu đã biến thành thế này rồi???"

"Chuyện này... Lẽ nào chính là cảnh giới người đao hợp nhất trong truyền thuyết à? Quỳ cầu Lê Lê biểu diễn lại một lần nữa, tui còn chưa xem đủ QAQ!"

"Lê Lê quả không hổ danh là anh đại, ngay cả động tác bổ dưa mà cũng hơn xa người khác, thế này bảo người bình thường phải sống làm sao a a a a!"

"Hề hề, tôi đã ăn dưa hấu Lê Lê tự tay bổ, quả nhiên là cực ~~ kỳ ~~ ngọt ngào! Ôm tim.jpg"

"Đúng đúng, vậy tôi cũng phải ăn nhanh nhanh lên, không thì sẽ bị mấy tên gia súc kia ăn hết mất!"

Xem livestream gần một tháng, khán giả đã tạo thành thói quen "Độc lập – Tự lo" cho mình, không cần người khác giục, đã tự giác đi lên thưởng thức tiệc dưa hấu.

Không cần biết là dưa hấu được cắt thành miếng nhỏ ngay ngắn chỉnh tề, nay là viên tròn dùng thìa xúc ra, bọn họ đều không nỡ bỏ, thậm chí còn ỷ vào việc người trong game không biết, thỉnh thoảng còn làm ra hành vi "Cướp đồ ăn trước miệng hổ", tranh thủ không bỏ sót bất cứ một miếng dưa hấu chưa ăn nào.

Dù sao bọn họ cũng chỉ đang ăn một đoạn số liệu có hương vị thơm ngon thôi, hoàn toàn không sợ no bụng, đương nhiên phải nhân cơ hội ăn một lần cho đã nghiền.

Trong game, Bạch Lê chờ mọi người bổ được tầm hai mười quả, đầu tiên chia cho mỗi người nửa quả, phần còn lại đều cắt thành miếng nhỏ, để trong bát cho khán giả trong phòng phát sóng ăn, làm xong mọi chuyện, bọn họ mới ngồi xuống vừa thưởng thức dưa hấu, vừa tán gẫu về những thay đổi mới trong game.

Bây giờ tất cả dân tình đều đã biết thân phận thực sự của Bạch Lê rồi, nên mấy người ngồi đây nói chuyện cũng không lo lắng nhiều.

Mạc Tụng nuốt miếng dưa ở chính giữa quả, đỏ nhất ngọt nhất xuống, hỏi: "Đúng rồi, Lê Lê, sau khi game nâng cấp có xuất hiện thêm năm NPC mới, ngư dân, hoa nữ và cậu bé nghịch ngợm hình như là người cùng một nhà à?"

Y thậm chí còn thấy lúc chiều tối, ba NPC này một đường đi thẳng tới nhà trưởng thôn, trưởng thôn cùng trưởng thôn phu nhân tiếp đãi ba người bọn họ vô cùng nhiệt tình thân thiết.

Việc này cũng không cần gạt người chơi trong game, Bạch Lê trả lời ngay tại chỗ: "Đúng, trong thiết lập của tôi, bọn họ chính là người một nhà, là con gái của trưởng thôn, con rể cùng cháu ngoại. Bọn họ vừa tới trong thôn, cùng người chơi ở đây chưa quen thuộc, chờ một thời gian nữa làm quen xong, cho dù tôi không nói, bọn họ cũng sẽ chủ động nói thân phận của mình cho tất cả mọi người."

"Oa, hóa ra bọn họ lại có quan hệ như vậy." Tiêu Điệp kinh ngạc nói, "Hôm qua, tôi cũng không cố ý đi tìm những NPC này đâu, nhưng mà lúc vào rừng thì có gặp hoa nữ, được cô ấy giao nhiệm vụ tìm mười hạt giống hoa tươi, buổi tối tôi làm xong nhiệm vụ, cô ấy đưa cho tôi một tờ công thức làm "Bánh hoa hồng", hì hì, chờ có thời gian tôi sẽ làm thử xem."

Hai kỹ năng sinh hoạt Tiêu Điệp học chính là thu thập và nấu nướng, đối với cô, sự tồn tại của hoa nữ có thể nói chính là gia tăng thêm phúc lợi. Chẳng trách vẻ mặt cô trông lại đắc ý đến vậy.

Đường Nghênh hận không thể cốc đầu cấp dưới của mình một cái, đang trò chuyện vui vẻ, sao lại bắt đầu vênh mặt lên rồi, mọi người sẽ nghĩ thế nào hả?

Đang định mở miệng giúp Tiêu Điệp hấp dẫn hỏa lực đi, nhưng chưa kịp nói gì thì những người khác đã cướp lời.

Văn Tinh Diệu: "Tôi nhận được nhiệm vụ của ngư dân, nói chỉ cần trong vòng hai mươi phút câu được mười con cá, anh ta sẽ đưa cho tôi một tấm lưới đánh cá cao cấp. Tôi xem phần giới thiệu, thấy bảo có thể bắt được cá lớn ngoài biển."

Khương Hoài Bích: "Hôm qua em chơi đại bàng bắt gà con với cậu bé nghịch ngợm cả buổi, cuối cùng thằng bé đưa em một cái lục lạc, nói là tiếng chuông có thể thu hút con non của các loại động vật nhỏ trong rừng."

Hùng Tịch: "Tôi thì không nhận nhiệm vụ của nhà bọn họ, mà đi giúp ông Vương ngoài cửa thôn thu thập vật liệu, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, ông ấy đều đưa tôi một tấm thẻ bằng sắt có in hình ngựa bên trên, hệ thống còn gửi thông báo nói điểm thiện cảm của tôi với NPC tăng thêm năm điểm."

Tống Hân Nhiên: "A ha, em được hoa nữ tặng cho mười hạt giống hoa hống."

Mạc Trúc: "Tôi cũng vậy..."

Quý Anh Kỳ: "Cả tôi nữa..."

Mạc Tụng: "Hóa ra mọi người đều nhận nhiệm vụ cả rồi à, tôi còn tưởng có mỗi mình mình thôi chứ, ha ha!"

Bạch Lê nghe mọi người nói, nở một nụ cười thản nhiên, bình chân như vại, vừa nhìn là biết cậu cũng có thu hoạch.

Là người duy nhất ở đây không nhận bất cứ nhiệm vụ gì, thưởng gì cũng không có, Đường Nghênh mím môi thật chặt, thầm cảm thấy may mắn vì chưa nói ra suy nghĩ trong lòng, đồng thời còn âm thầm khóc than cho bản thân.

Anh ta khổ quá mà, vì công việc, anh ta đã phải trả giá nhiều lắm!

Nghĩ tới đây, Đường Nghênh quay đầu nhìn về phía Văn Tinh Diệu, đúng lúc thấy đối phương bỏ thêm mấy miếng dưa hấu vào trong đĩa của Bạch Lê, trên mặt còn mang theo nụ cười "Cưng chiều", trong lòng lại càng cảm thấy không công bằng.

Tôi ở đơn vị mệt sống mệt chết giúp cậu xử lý đủ các loại sự vụ, cậu thì hay rồi, từ sáng đến chiều chỉ biết có chơi game không nói, ngay cả nhà (Đơn vị) mà cũng không thèm về!

Không phải nói đã thoát khỏi hình thái con non rồi à, ngay cả hình người cũng có thể duy trì một khoảng thời gian nhất định, thế mà vẫn không chịu quay về, nhìn kiểu này là có người ở ngoài rồi!

Đường Nghênh dùng ánh mắt nhìn kẻ phụ tình nhìn Văn Tinh Diệu, lại chỉ nhận được một cái liếc đầy nghi hoặc thoáng qua của đối phương. Thôi được rồi, người này đúng là không có chút xíu gánh nặng nào trong lòng mà.

Anh ta quyết định, chờ hôm nay ăn dưa xong, nhất định phải ở lại thương lượng với thượng tướng và Bạch Lê, tốt nhất là chốt luôn thời gian anh ta đến đón người.

Bây giờ ở đây... Vẫn còn lại non nửa chỗ dưa hấu đã bổ, Đường Nghênh quyết định hóa đau thương thành sức mạnh, ăn thật nhiều cho bõ!

Những người khác đang thảnh thơi chậm rãi ăn, đột nhiên có một người lại tăng nhanh tốc độ diệt mồi, nào có chuyện họ chịu nhịn chứ? Đương nhiên cũng bắt đầu tăng tốc ăn.

Ngay cả khán giả đang xem live cũng bị bọn họ kéo theo, quai hàm tăng công suất nhai, ăn dưa hấu đến không biết trời đâu đất đâu nữa.

Cảnh tượng đang hòa thuận vui vẻ, đột nhiên Bạch Lê lại cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt từ phía ngoài sân, quay ra nhìn, suýt chút nữa đã sợ hết cả hồn. Không biết từ lúc nào, ngoài sân đã tụ tập một đám đông người chơi, bọn họ nhìn mấy người trong sân, trong mắt lộ ra vẻ thèm khát, có người há hốc mồm, nước miếng bên trong dường như đang phản xạ lại ánh nắng mặt trời, phát ra tia sáng lấp lánh.

Bạch Lê yên lặng kéo vạt áo Văn Tinh Diệu ngồi cạnh, ra hiệu cho hắn nhìn thử bên ngoài, đồng thời còn âm thầm suy đoán, lẽ nào đây là hậu quả của việc cậu để lộ thân phận của mình? Những người này tới đây là để vây xem cậu à?

Suy đoán của Văn Tinh Diệu cũng không khác Bạch Lê là mấy, thấy thế thì đứng ngay dậy, đi về phía cửa sân, cao giọng nói: "Mọi người không đi chơi trò chơi đi, đứng chỗ này làm gì?"

Ôi chao, người đứng ngoài sân chỉ chờ có người phát hiện sự có mặt của mình, hỏi lý do bọn họ tới đây đây này. Cả đám lập tức bắt đây cơ hội này, "Áu" một tiếng, than thở với Văn Tinh Diệu: "Anh đại [Yêu Tinh], anh đến thiệt là đúng lúc, có thể hỏi Lê Lê giúp bọn tôi một tí không, dưa hấu của cậu ấy có bán ra bên ngoài không vậy, chỉ xem livestream không giải được cơn thèm của bọn tôi, tôi chỉ muốn được ăn một miếng trong game ngay và luôn thôi!"

Văn Tinh Diệu: "?"

Hả? Chỉ đến để mua dưa hấu thôi á?

____________________

Bánh hoa hồng là một loại bánh đặc sản của Vân Nam, được làm từ bột lúa mì, cánh hoa hồng tươi và mật ong, thơm ngon, không ngọt quá mức. Theo sử sách ghi lại, bánh hoa hồng do một người thợ làm bánh thời nhà Thanh sáng tạo ra cách đây hơn 300 năm, vì bánh hoa có đặc tính giải khát, ngọt nhưng không béo ngậy, có tác dụng làm đẹp nên đã được lưu truyền rộng rãi, từ Côn Minh vào phía tây nam về phía bắc ở Thiên Tân.