Thời điểm Ngôn Hằng đặt chân vào Ngôn gia là khi hắn mười tuổi, lúc ấy, hắn rất thích đoạt món đồ chơi của Ngôn Hoài, chỉ cần là Ngôn Hoài thích, Ngôn Hằng liền đoạt lấy, Ngôn Hoài cũng không phải người ẩn nhẫn*, không nói hai lời liền đem hắn đánh một trận, vài lần sau, Ngôn Hằng tuyệt đối không dám đoạt đồ của Ngôn Hoài lần nữa.
(*) Giấu kín lòng riêng của mình mà gắng nhẫn nhịn.
Sau này, khi học sơ trung, cao trung, Ngôn Hằng đều học cùng trường với Ngôn Hoài, thậm chí là cùng khóa.
Ngôn Hằng từ nhỏ học tập không tốt, ở trong trường học chỉ thích kéo bè kéo cánh, trở thành lão đại của một băng nhóm nhỏ.
Trở thành lão đại, Ngôn Hằng cảm thấy chính mình thực ghê gớm, ỷ vào Ngôn Sơn Huy yêu thương hắn cùng với Lương Uyển Lệ cưng chiều, lại thêm việc gato với Ngôn Hoài, mỗi ngày ở trong trường học hắn đồn đãi bậy bạ những điều không tốt về Ngôn Hoài, nhưng thành tích học tập của Ngôn Hoài vẫn luôn đứng nhất, lão sư và các bạn học càng thiên vị học bá.
Cho nên đối với Ngôn Hằng cả ngày làm những việc tiểu đánh tiểu nháo*, Ngôn Hoài chưa từng phản ứng hắn, cũng không muốn lãng phí thời gian phản ứng hắn.
(*) ý chỉ những việc lặt vặt, nhỏ bé
Duy nhất một lần vung tay đánh nhau lần đó, là do Ngôn Hằng nhắc tới mẹ Ngôn Hoài, một mình Ngôn Hoài chấp vài người, đem Ngôn Hằng đứng một bên đánh một trận.
Ngôn Hoài trên tay bị thương, Ngôn Hằng bị tẩn cho mặt mũi bầm dập.
Lương Uyển Lệ vừa thấy thằng quý tử nhà mình bị đánh, liền hướng đến Ngôn Sơn Huy mà há miệng mách lẻo, Ngôn Sơn Huy không nói hai lời liền cho Ngôn Hoài một cái tát, “Đến em trai mày mày cũng dám đánh, mày về sau có phải đến tao cũng dám đánh?!”
Khi đó Ngôn Hoài đã dậy thì, cao lên rất nhiều, thậm chí so với Ngôn Sơn Huy cao hơn nửa cái đầu, Ngôn Hoài lạnh lùng nhìn ông, “Mẹ chỉ sinh ra một mình tôi, tôi không có em trai!”
Ngôn Sơn Huy nói không lại, từ đó đối với Ngôn Hoài càng thêm chẳng buồn quan tâm.
Lấy thành tích dở tệ của Ngôn Hằng căn bản là thi trăm lần cũng không đậu được vào đại học Yến Thành, nhưng Ngôn Sơn Huy vung tiền quyên góp hai khu dạy học mới đem Ngôn Hằng nhét vào khoa thể dục.
Ngôn Hằng cũng nghe nói sự tình Cố gia cùng Ngôn gia liên hôn, mẹ con tính như nhau, cực kỳ không cam lòng, thậm chí phi thường ghen ghét.
Không rõ Cố gia coi trọng Ngôn Hoài ở điểm nào, trừ bỏ lớn lên đẹp, nơi nào làm người khác thích.
(Người ta đẹp cả người lẫn nết, còn bạn thì! chán chả buồn lói)
Hắn thậm chí còn ảo tưởng rằng Cố Tiêu thấy rõ gương mặt thật của Ngôn Hoài liền ghét bỏ Ngôn Hoài, đem cậu đuổi khỏi cửa Cố gia, lại quên mất rằng, Ngôn gia còn muốn trông cậy vào mối hôn sự này.
Tới trường học rồi Ngôn Hằng mới phát hiện, Ngôn Hoài vẫn luôn ở tại ký túc xá của trường, căn bản là nhìn không ra bộ dạng được gả vào Cố gia, trong lòng đắc ý một trận, chẳng lẽ Ngôn Hoài nhanh như vậy đã bị Cố gia đuổi ra ngoài sao, vẫn là nói Ngôn Hoài ở Cố gia căn bản là không được sủng ái.
Nghe nói Cố Tiêu là một người hung ác nham hiểm thô bạo, khẳng định chướng mắt người như Ngôn Hoài.
Thật là xứng đáng, Ngôn Hằng thậm chí còn ác hơn con tê giác mà ngồi lót giày chờ Ngôn Hoài bị đuổi ra Cố gia, tựa như bị Ngôn Sơn Huy đuổi khỏi gia môn*.
(*) lần trước quên không lưu ý, gia môn là một cách gọi khác của nhà
Hắn vừa mới thấy Ngôn Hoài đang xuất thần đi trên đường, nên mới cố ý ném bóng rổ vào người của cậu.
Những bạn học khác trên sân bóng rổ cũng bắt đầu chú ý tới Ngôn Hoài.
Trong đó, một người tiến đến chọc chọc bả vai Ngôn Hằng, “Ngôn Hằng, cậu sao lại đánh giáo thảo của chúng ta.
”
Thì ra thời điểm Ngôn Hoài tới trường học báo, trong lúc vô ý bị người khác chụp một phô ảnh rồi đăng lên diễn đàn trường, sau đó bằng bức ảnh này, Ngôn Hoài được đồn là giáo thảo của đại học Yến Thành.
Đối với việc này Ngôn Hoài cũng không biết, cậu rất ít khi chú ý đến diễn đàn.
Một người khác cũng nhìn về phía Ngôn Hoài, “Ai, Ngôn Hằng, hai người đều họ Ngôn, chẳng lẽ là thân thích sao?”
Ngôn Hằng chạy đi nhặt bóng, “Ba mẹ tôi chỉ có một đứa con là tôi.
”
Lời này của hắn là cố ý nói cho Ngôn Hoài nghe được.
Tính đến việc Ngôn Hoài cùng Cố gia liên hôn thì thế nào, vẫn làm theo nhưng không được Cố gia đối đãi tốt.
Ngôn Hằng cầm bóng ném qua phía Ngôn Hoài, lúc đi qua còn "hừ" một tiếng, cố ý đụng phải bờ vai của cậu.
(Chẻ chou =)))
Chu Thịnh không vui, “Đụng vào người khác mà không biết nói xin lỗi sao!”
Ngôn Hằng: “Mày lại là ai! Việc của mày à!”
Những người cùng Ngôn Hằng chơi bóng vừa thấy tình hình không ổn, tiến đến đem hắn lôi đi, “Đừng nói nữa đừng nói nữa, đi chơi bóng đi.
”
Bên này Chu Thịnh cũng bị Ngôn Hoài lôi đi, Chu Thịnh còn đang mắng, “Cái tên khoa thể dục Ngôn Hằng, nghe nói là trong nhà quyên hai tòa nhà mới tiến vào được, ngạo mạn còn không coi ai ra gì, một chút tố chất đều không có, cũng may cho mày là Ngôn Hoài tính tình tốt, nếu là tao đã sớm đi lên cùng mày đánh một trận.
”
Ngôn Hoài lén lút nhịn Ngôn Hằng rất nhiều lần, Ngôn Hằng chẳng qua ỷ vào tại nơi nhiều người như vậy, Ngôn Hoài không dám động thủ nên mới dám khiêu khích.
Thật vất vả mới dập được đống lửa trong người Chu Thịnh.
Khóa học buổi chiều đã xong, Ngôn Hoài bước ra cổng trường, liền thấy trước cổng trường dừng lại một chiếc xe quen thuộc, cùng với chiếc xe buổi sáng đưa cậu tới trường rất giống nhau.
Cố Tiêu thật sự tới đón cậu tan học.
Thời điểm Ngôn Hoài lên xe, ở nơi xa, một ánh mắt liếc qua, nhìn Ngôn Hoài ngồi trên một chiếc siêu xe, ấn nút kéo cửa sổ lên, trong mắt Ngôn Hằng lộ ra một cổ khinh bỉ.
Về đến nhà, vẫn là Cố Tiêu nấu cơm, hắn nói Ngôn Hoài ngồi ở phòng khách chơi game.
Không phải Ngôn Hoài không hỗ trợ nấu cơm, chỉ là cậu mới vừa tiến vào phòng bếp đã bị Cố Tiêu đuổi ra, “Em ngoan ngoãn ở trong phòng khách ngồi.
”
Ngôn Hoài cũng không kiên trì việc lao vào tranh bếp với Cố Tiêu.
Ngôn Hoài mới vừa vào game, Lý Sâm cũng đang online, ngao ngao kêu muốn Ngôn Hoài dẫn hắn đi kéo hạng*.
(*) ở đây tác giả dùng từ "phi" mà tui ko biết nó là gì nên nhét từ "kéo hạng" vô
“Ba ba, Tiểu Hoài, cầu xin cậu, nhất định phải mang tớ đi kéo hạng a, tớ kém một chút liền lên vương giả, hôm nay đã thua liền vài trận, chết sống liền lên không được vương giả, không phải gặp được đồng đội treo máy, chính là gặp phải diễn viên, tớ sắp tự bế đến nơi rồi.
”
Cố Tiêu từ phòng bếp ra tới liền thấy Ngôn Hoài ngồi sô pha ôm gối, cầm di động chơi game.
“Lý Sâm, cậu đi theo sát bên người tớ, nơi nào cũng đừng đi, đúng rồi, mau vái tớ một cái.
”
Ngôn Hoài mở giọng nói, Cố Tiêu cũng nghe thấy thanh âm từ trong game của cái người tên Lý Sâm kia.
“Tiểu Hoài, cậu đừng chạy nhanh như vậy a, tớ vái cậu không được.
”
“Tiểu Hoài, xạ thủ phía đối diện đánh tớ, cậu mau cứu tớ.
”
“Tiểu Hoài, cậu đi mau, không cần lo cho tớ, vì cậu mà chết, tớ chết cũng không tiếc.
”
“Ba ba, cậu đánh thật đẹp a, đem mấy tên đối diện đánh đến choáng váng, hoàn toàn không có giống người mới chơi.
”
“Tiểu Hoài cậu giỏi quá, yêu cậu muốn chết.
”
(Yêu Tiểu Hoài thiệt là cưng chớt với anh Cố đó cưng)
Cố Tiêu nhíu nhíu mày, ngồi ở bên người Ngôn Hoài nhỏ giọng nói, “Ăn cơm.
”
Ngôn Hoài đã nghe* thấy mùi của đồ ăn, bụng đã đánh trống, cậu thấy trên bàn có một đĩa tôm hấp dầu! Vì thế nhanh chóng kết thúc trò chơi, Lý Sâm hiển nhiên bị bay ra tiểu đội một cách nhẹ nhàng, chưa đã thèm, “Tiểu Hoài, ba ba, lại mang tớ đánh mấy trận nữa đi, cầu xin cậu.
”
(*) ở đây tác giả để phép tu từ nên tui cũng không sửa, đố các bác biết là phép gì =))
Lúc có chuyện cầu Ngôn Hoài, Lý Sâm hầu như đều kêu “Ba ba”, Ngôn Hoài nghe nhiều cũng không trách, đây cũng là xưng hô đùa giỡn giữa bọn họ.
Ngôn Hoài cũng chưa chơi đã, nhưng thấy Cố Tiêu đang chờ mình ăn cơm, nói với Lý Sâm, “Một chút nữa lại nói.
” Vội vàng tắt trò chơi.
Ngôn Hoài cảm thấy để Cố Tiêu chờ mình có chút không tốt.
Ngôn Hoài buông di động ngoan ngoãn ngồi, “Tiêu ca.
”
Cùng bộ dạng vừa rồi ở trong trò chơi đại sát tứ phương hoàn toàn bất đồng.
Nhìn bộ dáng của Ngôn Hoài, Cố Tiêu rất muốn tiến đến sờ sờ mái tóc mềm mại a, lại sợ dọa tới cậu, có một số việc vẫn là muốn từ từ tiến tới.
Cố Tiêu nói: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
”
Ngôn Hoài vui sướng mà "nga" một tiếng rồi đến phòng vệ sinh rửa tay.
Thời điểm ăn cơm, Ngôn Hoài lại một lần nữa cảm nhận được sự săn sóc của Cố Tiêu.
Cố Tiêu thế mà lại vén tay áo lên lột tôm cho mình.
Ngôn Hoài ăn một miếng, đặc biệt thỏa mãn, gương mặt đều nhai đến phình phình, còn không quên khen, “Tiêu ca, anh nấu cơm thật sự đặc biệt ăn ngon.
”
Nhìn bộ dáng của Ngôn Hoài, gương mặt phình phình đặc biệt đáng yêu, Cố Tiêu sinh ra một loại ý nghĩ cả đời đều đút đồ cho Ngôn Hoài ăn, một mâm tôm hấp dầu kia cuối cùng đều vào trong bụng Ngôn Hoài.
Hai người đều cảm thấy mỹ mãn.
Cơm nước xong, Cố Tiêu lấy ra một bản hợp đồng mới chuẩn bị, “Em xem một chút, nếu không có vấn đề gì, liền có thể ký tên.
”
Ngôn Hoài đại khái nhìn một chút, liền ký xuống tên, khóe miệng Cố Tiêu cong lên một chút, “Cũng chưa nhìn kỹ liền ký tên, không sợ tôi đem em bán sao.
”
Ngôn Hoài vẻ mặt không sao cả, “Bán liền bán đi.
” Cậu hiện tại cái gì đều không có, không biết còn có thể bị lừa mất cái gì.
Lúc sau Cố Tiêu trở nên nghiêm túc, “Về sau cùng người khác ký hợp đồng, nhất định phải nhìn kỹ rồi hẵng ký tên.
”
Ngôn Hoài "nga" một tiếng, Cố Tiêu cũng ký xuống tên của mình.
Người Cố Tiêu tỏa ra khí chất vương giả, liền mạch lưu loát, đều nói giống như người từng trải, quả nhiên là thật.
Cố Tiêu thu hồi văn kiện, lại nghĩ tới một vấn đề khác, “Ngày mai chúng ta đi lãnh chứng* đi.
”
(*) giấy chứng nhận
Ngôn Hoài: “A?” Này cũng quá nhanh đi.
Ngôn Hoài: “Tiêu ca, chúng ta nhất định phải lãnh chứng sao?” Cậu cho rằng chỉ là hình thức trong hôn nhân mà thôi.
Cố Tiêu cười một chút, “Vừa rồi liền nhắc nhở em nhìn kỹ văn kiện, mặt trên viết hai bên yêu cầu lãnh chứng kết hôn, diễn trò liền phải làm nguyên bộ, phải làm thật.
”
Hảo đi, điểm này Ngôn Hoài xác thật không nhìn đến cũng không nghĩ tới.
Lãnh chứng, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, quan hệ của bọn họ đều là thật.
Ngôn Hoài nhanh chóng suy nghĩ một chút, buổi chiều ngày mai chỉ có một tiết, buổi sáng có thời gian cùng Cố Tiêu đi Cục Dân Chính lãnh chứng.
Luật hôn nhân đồng tính đã thực hành được rất nhiều năm, cặp đồng tính đi vào Cục Dân Chính lãnh chứng không ít.
Thời điểm Ngôn Hoài cùng Cố Tiêu đến, phía trước cũng có hai cặp đồng tính.
Hai nam nhân tướng mạo xuất sắc cùng xuất hiện ở trong đại sảnh, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, rất nhiều người thậm chí còn lấy di động ra chụp ảnh, chỉ là nhìn đến Cố Tiêu dùng ánh mắt lạnh băng cảnh cáo liền yên lặng thu hồi điện thoại.
Thực mau liền đến Ngôn Hoài cùng Cố Tiêu, chụp ảnh kết hôn, điền xong bảng biểu, hai người đợi vài phút, hai tờ giấy hôn thú* mới được ra lò.
(*) giấy chứng nhận kết hôn
Ngôn Hoài cầm tờ giấy đỏ rực trên tay, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, cậu thế mà thật sự kết hôn, hai tháng trước đến tưởng cũng không dám tưởng.
Cậu đã đem chính mình “gả” ra ngoài.
Nếu nói thời điểm ký xuống hợp đồng liên hôn, Ngôn Hoài còn không có cảm giác, nhưng bây giờ trên tay đang cầm tờ hôn thú, liền có cảm giác chân thật.
Cố Tiêu từ trong tay Ngôn Hoài rút ra giấy hôn thú, “Cái này đặt ở chỗ tôi để bảo tồn.
”
Ngôn Hoài không có ý kiến.
Kỳ thực việc Cố Tiêu nghĩ đến chính là, thời điểm ly hôn yêu cầu dùng đến giấy hôn thú, hắn sẽ không làm Ngôn Hoài có cơ hội lấy lại giấy hôn thú đâu, thật vất vả mới dụ người lấy giấy hôn thú.
(Tâm cơ (#`д´)ノ)
Lãnh chứng xong, Cố Tiêu mang Ngôn Hoài đi ăn cơm trưa.
Đại khái là lãnh xong giấy chứng nhận, từ quan hệ phu phu trên danh nghĩa biến thành quan hệ phu phu hợp pháp.
Cố Tiêu từ lúc lên xe bắt đầu luôn lôi kéo Ngôn Hoài tay không bỏ, lòng bàn tay Cố Tiêu thực nóng, Ngôn Hoài định rút ra, lại bị Cố Tiêu chộp lại.
Cố Tiêu dẫn Ngôn Hoài đi ăn đồ Nhật.
Nhà hàng Nhật này, thức ăn đều là cùng ngày vận chuyển tới, nguyên liệu nấu ăn phi thường mới mẻ.
Thời điểm ăn cơm, Cố Tiêu gắp đồ ăn cho Ngôn Hoài, Ngôn Hoài ăn không khác biệt là bao, hỏi hắn,” Tiêu ca, anh không ăn sao? “
Cố Tiêu lúc này mới kẹp đồ ăn lên, thực tao nhã.
Ngôn Hoài nghĩ, Cố Tiêu đại khái đem mình trở thành một tiểu hài tử mà đối đãi.
Bất quá thời điểm Cố Tiêu ăn cái gì thật sự an tĩnh a, hắn tay cầm chiếc đũa phải nói là đẹp, xem hắn ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, trách không được có một câu tú sắc khả xan*.
(*) Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người.
Sắc đẹp thay được cho cơm.
Nhưng mà một tiếng điện thoại đánh gãy suy nghĩ của Ngôn Hoài trong lúc âm thầm quan sát Cố Tiêu.
Chu Thịnh ở bên kia điện thoại giọng lo lắng, “Ngôn Hoài Ngôn Hoài, cậu mau nhìn lên diễn đàn trường học, trên đó nói cậu bị người ta bao dưỡng!”.