Này không phải ảo giác của Ngôn Hoài, từ tối hôm qua, sau khi xảy ra vụ hôn môi bất thình lình kia, Cố Tiêu đối cậu giống như so với lúc trước tốt hơn.
Ví dụ như cậu ngủ gục trên sô pha, thời điểm gục trên vai Cố Tiêu, cậu khi đó vẫn có một chút cảm giác, chỉ là Ngôn Hoài lúc ấy quá mệt nhọc, cũng thật sự lười mở mắt, liền tùy ý để Cố Tiêu đem đầu cậu dựa lên vai, đương nhiên cậu thích Cố Tiêu đối cậu loại hành động tri kỷ này.
Thật lâu không có hưởng thụ cảm giác người khác đối tốt với mình.
Khi tỉnh lại, dưới đầu Ngôn Hoài cảm nhận được sự mềm mại, nguyên lai là nằm ở trên một cái gối ôm, trên người còn thấy một tấm thảm lông nhỏ, lại vừa thấy, lót dưới gối ôm là chân Cố Tiêu……
Thanh âm Cố Tiêu từ phía trên truyền đến, “Tỉnh?”
Ánh sáng trong phòng khách tương đối tối tăm, đồng hồ trên tường hiện 5 giờ năm phút, đã sang tháng 10, ngày ngắn đêm dài.
Trong phòng khách không bật đèn, nguồn sáng trong phòng đến từ TV, thanh âm bị chỉnh nhỏ, giống như có ai đang nói lẩm nhẩm.
Ngôn Hoài nghe thấy thanh âm, đối diện với đôi mắt Cố Tiêu, hai mắt chạm nhau, tim Ngôn Hoài đập ngày càng nhanh.
Ánh mắt Cố Tiêu ở nơi tối tăm ít ánh sáng có vẻ đặc biệt nhu hòa, đặc biệt ôn nhu, hình như là nhìn chăm chú vào trân bảo*.
(*) Chỉ chung đồ châu ngọc vàng bạc quý báu
Đã từng có người nói qua, một người cảm thấy cô đơn nhất là thời điểm tỉnh lại, bên ngoài tối tăm, trong phòng không chút ánh sáng, trong phòng chỉ có một người, thời khắc đó là cô đơn nhất.
Nhưng Ngôn Hoài cảm thấy hiện tại mình một chút cũng không cô đơn.
Cố Tiêu thân mật mà chạm xuống mũi cậu, “Tỉnh liền đi thay quần áo, tôi mang em đi ăn cơm.
”
Ngôn Hoài lăn long lóc một vòng rồi bò dậy, rất mau đến giữa trưa, chỉ ăn sandwich, cơm trưa không ăn, hiện tại thật sự có chút đói bụng.
Cố Tiêu dẫn cậu tới một nhà hàng tư nhân cao cấp.
Nhà hàng tư nhân cao cấp này, Ngôn Hoài cũng có nghe nói qua, thuộc về một đoàn thể tư nhân, mỗi ngày số lượng đồ ăn có hạn, chỉ chiêu đãi 30 bàn khách, nhưng hương vị nhà hàng này siêu cấp tuyệt vời, cách bố trí đặc biệt tình thú, nhân khí vô cùng cao, cho nên nếu muốn ăn tại đây, nhất định phải hẹn trước.
Thời điểm Cố Tiêu ở trên xe hỏi cậu ăn cái gì, Ngôn Hoài nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói ăn gì cũng được, Cố Tiêu liền dẫn cậu tới nơi này.
Người phục vụ trực tiếp dẫn bọn cậu tới một phòng riêng, cho nên Ngôn Hoài hoài nghi nhà hàng cao cấp tư nhân này chắc là sản nghiệp của tập đoàn Cố Thị đi.
Cố Tiêu kéo ghế dựa cho Ngôn Hoài ngồi, giải thích, “Ông chủ nhà hàng đoàn thể tư nhân này là bằng hữu* của tôi.
”
(*) tương tự như bạn
Ngôn Hoài gật gật đầu.
Cố Tiêu cởi áo khoác, cũng ngồi ở bên cạnh cậu, liếc mắt một cái liền nhìn ra Ngôn Hoài suy nghĩ cái gì, “Em sẽ không cho rằng nhà hàng này là của tập đoàn Cố thị đi.
”
Ngôn Hoài ừ một tiếng.
Cố Tiêu buồn cười: “Vì cái gì lại cho rằng như vậy?”
Ngôn Hoài thành thật: “Bởi vì tôi cảm thấy anh giống như không gì làm không được, giống như chuyện gì ở trước mặt anh đều không tính là gì, anh đều có thể giải quyết.
”
Khóe miệng Cố Tiêu giơ lên càng lúc càng lớn, "Trong lòng em tôi lợi hại như vậy sao?”
Ngôn Hoài: “Đúng vậy, anh chính là rất lợi hại.
”
Người bị bác sĩ phán đoán khả năng sẽ không tỉnh lại, có thể tỉnh đã là kỳ tích, còn không phải là rất lợi hại sao!
Một câu khen trắng ra như vậy làm Cố Tiêu thập phần hưởng thụ.
Trong nhà hàng này mỗi một set đồ ăn cơ hồ đều là hình minh họa đẹp mắt, Ngôn Hoài nhìn thực đơn không biết nên chọn cái nào, liền đem thực đơn đẩy đến trước mặt Cố Tiêu, “Tiêu ca, anh đến đây đi, anh chọn cái gì tôi ăn cái đó.
”
Cố Tiêu vẫn nhớ rõ khẩu vị Ngôn Hoài, cả tháng nay làm cơm cho cậu, Ngôn Hoài thích ăn gì liền ăn nhiều thêm mấy miếng, không thích, ăn một miếng lần sau liền không hề gắp thêm, những điều này hắn đều nhớ kỹ.
Rất nhanh người phục vụ đã đem đồ ăn bưng lên.
Hương vị quả nhiên rất tuyệt.
Cố Tiêu vẫn là gắp đồ ăn cho cậu trước, nhìn quai hàm Ngôn Hoài phình phình, Cố Tiêu liền cảm thấy thật đáng yêu, rất giống hamster nhỏ, nhìn cậu ăn cái gì tâm tình liền đặc biệt tốt.
Bất quá tưởng tượng đến cảnh Ngôn Hoài đã từng có hai tháng đều ăn mì gói, mày Cố Tiêu nhăn lại, khó trách Ngôn Hoài gầy như vậy, đến nỗi nhìn Ngôn Sơn Huy bên kia, hắn khẳng định muốn liệu lý*.
(*) lo liệu, sắp xếp
Nhìn cái đĩa tràn đầy đồ ăn, Ngôn Hoài dở khóc dở cười, “Tiêu ca, anh đừng cái gì cũng đều cho tôi a, tôi ăn không hết nhiều như vậy nha.
”
Cậu cảm giác Cố Tiêu giống như đem cậu trở thành tiểu trư mà chăm lo.
Ngôn Hoài không biết, Cố Tiêu xác thật rất muốn đem cậu biến thành tiểu trư nhỏ mà đội lên đầu.
Ngôn Hoài lên tiếng, Cố Tiêu liền đình chỉ đôi tay gắp thức ăn liên tục, cũng cùng ăn với Ngôn Hoài.
Ăn được một nửa, ngoài phòng ăn có người gõ cửa, sau đó liền vào được, “Cố Tiêu, tôi tới.
”
Người tới là ông chủ nhà hàng này, bằng hữu Cố Tiêu, Ôn Tử Hàm, Ôn gia, cũng là gia tộc trong vòng hào môn thế gia.
Ôn Tử Hàm xấp xỉ bằng tuổi Cố Tiêu, là bằng hữu thân thiết, sau khi Cố Tiêu xảy ra chuyện, y vẫn luôn ngầm trợ giúp Cố Tiêu, chú ý tập đoàn Cố thị nhất cử nhất động, chuyện Cố Cũng Phong y cũng hỗ trợ.
Cố Tiêu đứng dậy, Ôn Tử Hàm tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Cố Tiêu không ngờ a, cậu vậy mà khôi phục không tồi a, so với lúc trước vẫn rắn chắc như vậy.
”
Sự tình Cố Tiêu xảy ra chuyện hôn mê, Ôn Tử Hàm là một trong số những người biết chuyện, số người biết chuyện này cũng không được mấy người.
Đây cũng là lần đầu bọn họ gặp mặt sau khi Cố Tiêu tỉnh lại.
Lúc ấy y cũng cho rằng Cố Tiêu rất có khả năng cả đời nằm ở trên giường, cho nên khi biết Cố Tiêu tỉnh lại, y kích động thiếu chút nữa muốn nhảy lên.
Cho sau khi tiếp đón xong, Ôn Tử Hàm mới chú ý tới Ngôn Hoài.
Bạn nhỏ này thật sự quá xinh đẹp.
“Bạn nhỏ” Ngôn Hoài, đôi mắt nhìn Cố Tiêu, đang rối rắm trong lòng có phải đứng lên hay không, nhưng thấy bọn họ nói thực hăng say, lại cảm thấy không nên quấy rầy bọn họ.
Ôn Tử Hàm lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Hoài, tùy tiện ngồi ở bên người Ngôn Hoài, “Cậu chính là Ngôn đại thiếu gia?”
Ngôn Hoài chớp chớp mắt, cậu cùng Ngôn gia đã không có quan hệ gì, rất không muốn nghe người khác nói cậu là Ngôn đại thiếu gia, bất quá người khác nói với cậu, vẫn là nên lễ phép trả lời, “Tôi là Ngôn Hoài.
”
Ôn Tử Hàm đột nhiên nhìn về phía Cố Tiêu, phi thường nghiêm túc, “Cố Tiêu, cậu ấy có phải thành niên thật hay không a, nếu không đúng, cậu liền quá hỗn đản đi.
”
Liền tính là bạn tốt, cũng không thể làm ra chuyện súc sinh như vậy đi.
Ngôn đại thiếu gia thoạt nhìn như mới mười sáu tuổi.
Cố Tiêu trừng y một cái, “Ôn Tử Hàm, cậu rốt cuộc có mang đầu đến đây không vậy.
”
Ngôn Hoài rất nhanh liền thanh minh cho Cố Tiêu, “Tôi đã thành niên, sinh nhật 18 tuổi đã sớm qua.
”
Cố Tiêu hướng cậu giới thiệu, “Tiểu Hoài, vị này chính là Ôn Tử Hàm.
”
“Ôn ca” Ngôn Hoài chào hỏi.
“Kêu Ôn ca thật khách khí, kêu Tử Hàm ca, tôi cùng Cố Tiêu là bạn từ nhỏ.
”
Ngôn Hoài nhìn nhìn Cố Tiêu, lúc sau hắn gật gật đầu, Ngôn Hoài: “Tử Hàm ca.
”
Ôn Tử Hàm cao hứng đến hỏng rồi, Ngôn Hoài này cũng quá ngoan ngoãn, Ôn Tử Hàm ở trong vòng thượng lưu gặp qua không ít mỹ nữ soái ca, nhưng đều không xinh đẹp như Ngôn Hoài, khó trách Cố Tiêu cùng cậu lãnh chứng.
Ôn Tử Hàm vẫn không thể tin được Ngôn Hoài đã 18 tuổi, bất quá, nếu bọn họ đã đăng kí kết hôn, khẳng định là Ngôn Hoài đã thành niên.
Cố Tiêu là người nào, sao có thể vi phạm pháp luật?
Nhưng Ôn Tử Hàm thật ra vì bằng hữu thoát ế mà cảm thấy cao hứng, năm nay Cố Tiêu gần 30 tuổi, rốt cuộc cũng đã kết hôn, y có lần cho rằng Cố Tiêu lãnh khốc không nhân tình như vậy, rất có khả năng đời này ế đến già.
Ai biết, hiện tại người ta đã kết hôn, vẫn là đi trước y một bước.
Ôn Tử Hàm tới, rất tự nhiên liền ngồi xuống theo bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Hai người hàn huyên chuyện khác, Ngôn Hoài nghe không hiểu, chuyên chú nhìn mỹ thực* trước mắt.
(*) Thức ăn thưởng thức bằng mắt và vị giác
Nói chuyện xong rồi, Ôn Tử Hàm bỗng nhiên nghĩ tới một việc khác, “Cố Tiêu, tuần sau là đại thọ của lão gia nhà chúng ta*, đến lúc đó cậu mang Ngôn Hoài cùng nhau đến đây đi.
”
(*) Kiwi: ở đây tác giả để chúng ta nên tui để y xì luôn nhá
Cố Tiêu nhìn nhìn Ngôn Hoài: “Chuyện này nói sau, có thời gian liền đi.
”
Nếu Ngôn Hoài không muốn, hắn liền không đi.
Ngôn Hoài ăn no, lúc nãy uống nước có chút nhiều, muốn đi vệ sinh, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc Cố Tiêu, “Tiêu ca, tôi muốn đi vệ sinh.
”
Cố Tiêu: “Tôi bồi* em đi.
”
(*) Bạn, tiếp giúp.
Như phụng bồi 奉陪 kính tiếp, bồi khách 陪客 tiếp khách, v.
v.
Ngôn Hoài lắc đầu.
Ôn Tử Hàm vui vẻ, “Không phải đâu, Cố Tiêu, cậu đem bạn nhỏ nhà cậu bảo hộ cũng thật chặt đi.
”
Cố Tiêu không để ý Ôn Tử Hàm cười nhạo, dặn dò cậu, “Phòng vệ sinh ở chỗ rẽ ngay hành lang, em muốn giải quyết liền đi gian bên cạnh, không cần ở bên ngoài*.
”
(*) thường thì WC công cộng sẽ có chỗ giải quyết bên ngoài và gian phòng kín
Ngôn Hoài "nga" một tiếng, đi ra ngoài, còn có thể nghe thấy Ôn Tử Hàm trêu chọc, “Cố Tiêu, cậu làm tôi cười chết mất, mẹ nó đi gian bên cạnh, cậu quản cũng quá nhiều đi.
”
Ngôn Hoài đỏ mặt chạy.
Bất quá cậu cũng thực nghe lời vào gian kín, sau khi xong liền ra rửa tay, thời điểm từ phòng vệ sinh đi ra đụng phải một người.
“Ngôn Hoài, cậu cũng ở chỗ này a, hảo trùng hợp a, cậu là tới tìm tớ sao, tớ gửi tin nhắn cho cậu, cậu như thế nào không trả lời a.
” Người đối diện đúng là Lý Du.
(Kiwi: Đm trùng hợp vl =]])
• Nhắc cho ai chưa nhớ Lý Du xuất hiện ở chương 13, là bạn của cờ rớt Lý Sâm
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Hoài: A, vì cái gì khi đi vệ sinh em lại bị quản?
Cố Tiêu: Không muốn để cho người khác thấy.
Ngôn Hoài: Đều là nam nhân sợ cái gì.
Cố Tiêu: Tôi ghen!.