[ Trên bầu trời, những ngọn đèn khổng minh như nụ hoa khổng lồ nỡ rộ tranh nhau khoe sắc giữa trời đêm
" A Tiêu... "
Ôn nhu thanh âm như có như không quanh quẩn bên tai, cao xa vạn dặm như chỉ quanh quẩn bên tai không dứt.
Giữa đoàn người sôi nổi chợt cô độc một người, hắn toàn thân một cây hắc bào đi ngược hướng dòng người phác lại nơi này.
Hắc bào nam nhân kia trời sinh dung mạo tinh xảo như điêu khắc nên, dưới ánh đèn khổng minh phác lên thêm vài phần mông lung huyền ảo.
Hắn tựa như hạc giữa bầy gà xinh đẹp nhất duy độc chỉ một mình, khoé môi khẽ nhếch lên độ cung. Đi không nhanh không chậm duỗi tay ra liền tóm được một người.
" Tóm được ngươi rồi, A Tiêu. "
Hắn vui vẻ ôm chặt người đang giãy dụa trong lòng, đời này hắn nhuộm đôi tay bằng máu tinh, người người mắng hắn máu lạnh vô tình thế nhưng vào giờ khắc này ôn nhu của hắn hết thảy giành cho duy độc một người.
Nghiêm Tiêu trốn đông trốn tây nhiều năm, cũng sớm biết bản thân vô pháp thoát khỏi bàn tay người nam nhân này.
Thở dài một tiếng cảm thán số phận sau này, y dịu ngoan an ổn lại trong ngực hắn.
Thôi thì trời đã định chỉ đành thuận theo. ]
Bách Dạ mệt mỏi nhu nhu mi tâm đau nhức, bùm bùm cố gõ thêm mấy chữ nữa mới viết lên ba chữ " Toàn văn hoàn ", cũng không cần rà lại đã ấn gửi ngay cho biên tập.
Quỷ đòi mạng biên tập ngày ngày đều khủng bố tinh thần, hắn còn không gửi ngay chỉ sợ mạng nhỏ này của hắn coi như xong.
Bách Dạ sau khi xác nhận đã ấn gửi này nọ xong, trên bàn lung tung cốc mì cũng chẳng buồn dẹp mà đứng lên từ trên ghế vớt lên túi nhỏ đi ra cửa.
Mì gói hằng ngày bye bye đi, còn ăn nữa Lão Đại liều mạng cẩu cùng hắn đồng quy vu tận mất!!!
...
Ở trước căn nhà nhỏ của hắn mới mọc thêm một tiệm bánh ngọt nhỏ, vừa hay cùng hướng Bách Dạ vừa đi siêu thị gần nhà trở về nên hắn hơi lơ đãng liếc nhìn qua một chút.
Trời nóng như lửa gần 42°C vậy mà người người già trẻ gái trai đều có tranh nhau đứng xếp hàng mua vài ổ bánh ngọt.
Hắn đứng bên ngoài nhìn vào bên trong chật kín người, có chút nghi hoặc trong lòng, mấy cái ổ bánh ngọt béo chết người đó ngon đến thế à?
Căn nhắc lợi hại rất lâu, ngẫm lại tháng này cũng dư giả chút chút thế là hắn không chút do dự cầm túi giấy chen một chân đứng xếp hàng theo.
Nhưng hắn quên mất cmn một cái vấn đề, bản thân hắn kiêng kị nhất là mấy thứ bánh ngọt này. Từ nhỏ mấy hài tử khác trong thôn háo hức chờ quà bánh duy chỉ có hắn là cùng bánh ngọt như kẻ thù kiếp trước, lỡ may ăn trúng một ngụm liền phải vào viện vài ngày.
Bách Dạ đứng tê gần chân cuối cùng cũng chờ đến lượt mình, hắn đứng nhìn nửa buổi tỉ mỉ quan sát từng chút một kiểu bánh chưng bay trong tủ kính.
Nhìn qua một lượt, hắn liền tổng kết kiểu dáng bánh khá đẹp, kiểu dáng trang trí như gãi trúng chỗ ngứa một người kén ăn lâu năm như hắn.
Làm người đâu phải chỉ nhìn tổng quan bên ngoài mà phán xét được đúng không? Cho nên mấy cái bánh ngọt kia nhìn thì có đẹp nhưng ai biết được chất lượng thế nào.
Đẹp mắt đâu ăn được thế thì ăn thử liền biết ngay.
" Tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu muốn mua loại bánh gì? "
Đối diện là một nam nhân thực trẻ tuổi, diện mạo sạch sẽ lại mang nét tươi mát của tuổi trẻ, y trên người quần áo nhìn thoáng qua không tìm ra được một nếp nhăn, tóc tai cũng là kiểu bình phàm nhất không học theo thanh niên bây giờ nhuộm màu luộc nọ nhưng phi thường tạo cảm giác hút ánh mắt người nhìn qua đường.
Người này lớn lên tuấn tú như vậy thảo nào một tiệm nhỏ lại đắc khách thế này.
Bách Dạ ngừng quan sát, ôm túi giấy nhìn thẳng vào mắt ông chủ tiệm bánh ngọt trẻ không mặn không nhạt nói: " Tùy tiện đi. "
Ôn Hàn sững sốt vài giây, tốt xấu gì y cũng là lần đầu tiên mở tiệm bánh. Mới mở có vài ngày liền gặp phải vị khách kỳ lạ như vậy không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ có người ở ghét hắn buôn bán nên cố tình sai người này đến gây khó dễ.
Tuy trong lòng hơi nghi hoặc nhưng Ôn Hàn ngoài mặt vẫn ôn hoà, thật kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
" Tiên sinh, ở chỗ chúng tôi có rất nhiều loại vị, không biết tiên sinh yêu thích vị gì để tiện hợp khẩu vị ngài đây "
Bách Dạ nhíu mài nghĩ ngợi, liếc qua một bên tủ kính khác chưng bày bánh ngọt phủ đầy chocolate thuận miệng nói ra luôn: " Có lẽ là chocolate "
Ôn Hàn vừa nghe xong bắt được đáp án từ miệng Bách Dạ liền quay người sang khu làm bánh đích thân làm.
Chờ Bách Dạ ngồi an ổn một góc, y đã nhanh chóng bưng lên một ổ bánh toàn thân trên dưới phủ đầy ắp socola đen. Mặt bánh trang trí vài đoá hoa nhỏ tinh xảo, chính giữa cố tình đặt lên một con thỏ trắng như tuyết làm bằng socola trắng đang cúi đầu gặm một củ cà rốt.
Bách Dạ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ như có hồn của con thỏ, lòng động chút tâm tư muốn nếm thử.
Nghĩ liền thực hành, hắn nâng nĩa chọc một miếng thịt trên người thỏ con ăn thử.
Ừm, bên ngoài phủ socola trắng hoá ra bên trong có giấu hạnh nhân xây nhuyễn cùng kẹo bạc hà, vị không tệ chút nào.
Thanh Thanh bùi bùi hạt dẻ lại cay cay của bạc hà cũng khá hay đó chứ!
Rất ngon.
Bách Dạ không chút keo kiệt bật ngón tay cái tán thưởng, tốc độ ăn bật lên chế độ hủy diệt. Nháy mắt hắn đã ăn phân nửa ổ bánh, kỳ lạ là càng ăn mặt hắn lại càng đỏ lự hơi quái quái.
Rầm...
Bách Dạ ăn một chút nửa tự nhiên cảm thấy trời đất một trận quay cuồng, bốn phương tám hướng không phân biệt nổi nữa mà lăn đùng ra đất.
Nghe này một tiếng động, sôi nổi đám người tranh nhau mua bánh như thấy dịch dường như lại sôi nổi cùng nhau giải tán.
Cuối cùng dư lại cũng còn mỗi Ôn Hàn cùng vài nhân viên của y.
À còn có cái tên đang lăn quay ra đất nằm bất tỉnh kia - Bách Dạ.
Ôn Hàn tay còn cầm dao tạo hình bánh: "... " mẹ nó, Sớm biết tên này tới không có ý gì tốt mà!!