Cùng Người Chung Áo

Chương 10




Giang Thành Nhạc ra khỏi cung, giục ngựa về phủ, đi được nửa đường thì thấy phía trước có một người vội vàng chạy tới, hình như trên vai còn khiêng thêm một người nữa.

Ông nhìn kỹ, hình như là… con trai mình?

Giang Tự Hành chạy rồi lại chạy, bỗng dưng thấy cha mình giục ngựa đi tới. Hắn dừng chân, quay người muốn chạy tiếp.

“Giang Tự Hành!”

Giang Thành Nhạc giục ngựa chạy tới, thấy Giang Tự Hành khiêng một công tử mi thanh mục tú, lại nghĩ đến đêm qua nghe nói con mình vung mấy trăm lượng mua một tiểu quan ở Câu Lan viện, trong lòng lập tức nổi giận, trách mắng: “Ngươi làm gì vậy?! Càng ngày càng không ra thể thống gì!”

Giang Tự Hành không đáp, nhấc chân muốn đi.

“Đứng lại!” Giang Thành Nhạc cả giận, “Chạy đi đâu?!”

Giang Tự Hành không quay đầu lại, chỉ nói: “Giang thượng thư công việc bận rộn, còn có thời gian rảnh mà quản con đi chỗ nào sao?”

Giang thượng thư? Hình bộ Giang thượng thư? Lâm Tử Nghiên ghé vào đầu vai Giang Tự Hành nghĩ, vậy người này là con trai của Giang thượng thư?

Y hằng năm đều đi học bên ngoài, cũng chưa từng thấy Giang Thành Nhạc hoặc con của ông ấy, chỉ là từng nghe cha mình nhắc tới, nói con trai Giang Thành Nhạc bộ dạng xấu xí, cao lớn như gấu, mặt thì lỗ rỗ.

Lâm Tử Nghiên: “…” Cha, người thế mà nói dối?

Người này… Không xấu mà…

Giang Thành Nhạc xoay người xuống ngựa, nói với Giang Tự Hành, “Nói linh tinh gì đó? Thả người xuống!”

Giang Tự Hành không nghe, khiêng Lâm Tử Nghiên đi về phía trước. Giang Thành Nhạc đuổi theo túm lấy vai con trai mình, “Đứng lại!”

Giang Tự Hành nghiêng người tránh né, cha hắn lại trở tay túm lấy. Hắn dứt khoát đặt Lâm Tử Nghiên ở cạnh tường, đánh nhau với cha mình.

Lâm Tử Nghiên: “…” Sao lại đánh nhau rồi?

Hai người đánh qua đánh lại, cách đó không xa Lâm Đại Ngưu đã mang người đuổi tới nơi, “Công tử!”

Vẻ mặt Giang Tự Hành thay đổi, muốn khiêng người chạy tiếp lại bị cha hắn ngăn cản, trong nháy mắt Lâm Đại Ngưu đã tới gần.

Hắn suy nghĩ chốc lát rồi quay người bỏ chạy, trước khi chạy còn quay đầu lại lạnh nhạt nói với cha mình: “Y là con trai Lâm Tu Viễn.”

Giang Thành Nhạc sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Tử Nghiên đang ở cạnh tường.

Lâm Tử Nghiên vô tội nhìn ông.

Vẻ mặt Giang Thành Nhạc hơi phức tạp, dường như muốn nói gì đó, há miệng rồi lại không thốt ra được, cũng quay người nhảy lên ngựa mà đi.

“Công tử!” Lâm Đại Ngưu chạy tới sốt ruột nói, “Công tử, người không sao chứ?”

Lâm Tử Nghiên vẫn không nhúc nhích.

Lúc này Lâm Đại Ngưu mới phát hiện công tử nhà mình bị điểm huyệt, vội vàng giải huyệt đạo cho y, “Công tử…”

“Khụ khụ…” Lâm Tử Nghiên vuốt vuốt ngực, nói, “Không sao.”

Lâm Đại Ngưu đưa Lâm Tử Nghiên về Lâm phủ. Lâm Tu Viễn lôi kéo con trai nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận y không sao mới hỏi: “Rốt cuộc là kẻ nào? Ngay tại hoàng thành vậy mà dám coi trời bằng vung?!”

Lâm Tử Nghiên thấy vẻ mặt cha tức giận, không biết làm thế nào, cũng không dám nói mình bị con trai Hình bộ Giang thượng thư bắt đi, “Con… Con cũng không biết hắn.”

Lâm Đại Ngưu đứng một bên sờ ót nói: “Ta thấy hai bóng người kia hơi quen mắt, hình như từng gặp ở đâu rồi…”

Lâm Tu Viễn truy hỏi: “Là ai?!”

Lâm Đại Ngưu nhíu mày nói: “Nhất thời không nhớ ra…”

Lâm Tử Nghiên nghĩ, lần trước ở thành Phong Châu, Lâm Đại Ngưu không nhận ra Giang Tự Hành, vậy quá nửa là hắn từng gặp Giang thượng thư, nhớ ra cũng là chuyện sớm muộn, y vội vàng khuyên cha mình có việc thì đi trước, bảo Lâm Đại Ngưu suy nghĩ kỹ lại.

Lâm Tu Viễn phân phó Lâm Đại Ngưu tăng mạnh canh phòng trong phủ, đặc biệt là viện của Lâm Tử Nghiên, sau đó lại dặn dò Lâm Tử Nghiên không được chạy lung tung rồi mới lo lắng đi đến thư phòng.

Lâm Tu Viễn vừa đi ra ngoài thì Lâm Đại Ngưu lập tức vỗ đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, người cưỡi ngựa kia chính là Giang thượng thư!”

Lâm Tử Nghiên: “… Phải không?”

“Không sai được.” Lâm Đại Ngưu chắc chắn nói, “Lúc trước ta từng gặp ông ấy vài lần, thế nhưng mấy năm nay lão gia không qua lại với ông ấy nữa, ta cũng không thể gặp người ta cho nên nhất thời không nhớ ra.”

Hắn nói phải đi gặp Lâm Tu Viễn, Lâm Tử Nghiên vội vàng ngăn lại, nói: “Có lẽ là có hiểu lầm rồi, trước tiên điều tra rõ đã.”

“Hiểu lầm?” Lâm Đại Ngưu khó hiểu, “Hiểu lầm cái gì?”

Lâm Tử Nghiên suy nghĩ, nói: “Trước tiên ngươi đi tra một người.”

Lâm Đại Ngưu: “Người nào?”

Lâm Tử Nghiên: “Một thư sinh tên là Tiết Lương.”

Ngày hôm nay, hạ nhân trong Giang phủ lại thấy lão gia và nhị thiếu gia nhà bọn họ đánh nhau trên nóc nhà, đánh đến mức ngói vụn “rào rào” rớt xuống, còn đập bể vài bồn hoa.

Sau đó cũng không biết làm sao, đánh qua đánh lại một hồi thì nhị thiếu gia đen mặt đi ra ngoài, để lại lão gia nhà bọn họ ngồi buồn bực cả nửa ngày trên nóc nhà.

Triệu Phụng thấy Giang Tự Hành trở về cổng thành canh gác, vội hỏi hắn đã đưa Lâm Mặc trở về chưa.

Giang Tự Hành “ừ” một tiếng.

Triệu Phụng thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, tưởng hắn lại trói Lâm Mặc, Lâm Tử Nghiên tức giận với hắn, “Lâm công tử tức giận hả?”

Giang Tự Hành suy nghĩ chốc lát, Lâm Tử Nghiên là rất tức, giận đến nổi hai tai đều đỏ.

“Người ta là người đọc sách, ngươi cứ từ từ nói chuyện với y thôi.” Triệu Phụng cho rằng hắn coi trọng Lâm Tử Nghiên, “Ngươi hung dữ như vậy sẽ làm người ta sợ.”

Giang Tự Hành: “Nói rồi.” Nói biết bao nhiêu lần, chỉ là c0i đồ thôi mà y vẫn cứ tức giận.

Triệu Phụng nghĩ, thảm rồi, nhất định là người nọ không thích ngươi, thấy ngươi phiền.

“Huynh đệ à…” Triệu Phụng vỗ vai Giang Tự Hành, muốn nói dưa hái xanh không ngọt thì lại thấy Giang Tự Hành vuốt cằm lẩm bẩm: “Ta vừa mới đi xem thử một chút, thủ vệ trong Lâm phủ đã tăng không ít, sợ là không dễ trùm bao bắt người ra…”

Triệu Phụng: “…” Ngươi trùm bao tải thành nghiện rồi à?

- -----oOo------