Cùng Ngắm Hoàng Hôn

Chương 56




Trác Hựu Niên cũng không để ý như Phùng Tường Phi nghĩ, khuôn mặt anh điềm tĩnh, giọng nói cũng rất bình thản à một tiếng, sau đó chẳng có phản ứng dư thừa nào.

Người có phản ứng khá lớn lại là Phùng Hảo, cô cảm thấy Trác Hựu Niên quá bình tĩnh, dường như anh đã biết trước có người này, hơn nữa cũng không đáng để anh quan tâm. Cô nhìn sang Phùng Tường Phi, ánh mắt cậu ta hơi trốn tránh, Phùng Hảo nghi ngờ hỏi: “Cậu nói với Hựu Niên?”

Phùng Tường Phi đi qua trốn phía sau Trác Hựu Niên, cười khà khà nói: “Lúc đó em chẳng phải sợ giữa chị và anh rể có mâu thuẫn gì đó, cho nên dọn sạch trước cho chị thôi mà.”

“Cảm ơn cậu.” Phùng Hảo ngược lại không giận, số lần gặp mặt giữa cô và Triệu Chí Hào đếm được trên một bàn tay, vả lại giữa hai người không có gì mập mờ, nếu phải nói có cảm tình nào đó cũng chỉ là Phùng Hảo ghét bỏ và ghê tởm đối với Triệu Chí Hào.

“Vào thôi.” Phùng Hảo liếc Phùng Tường Phi một cái, cô dẫn Trác Hựu Niên hướng về căn nhà thứ nhất, vừa đi vừa nhìn Phùng Hiểu Hiểu được Trác Hựu Niên bế, cô vươn ngón tay chọt gò má của cô bé vì ngủ mà ửng đỏ, “Con bé đã ngủ gần ba tiếng rồi sao còn chưa tỉnh lại? Đoàn Đoàn, trời sáng rồi.”

Trác Hựu Niên có chút bất đắc dĩ bắt lấy ngón tay cô: “Em để con bé ngủ đi.”

“Buổi trưa khẳng định không ngủ cho coi.” Phùng Hảo rút lại ngón tay mình, khi còn muốn nói thì từ trong nhà bỗng nhiên có hai người đi tới.

Một người trong đó là mẹ của Phùng Hảo. Bà Phùng đang kéo cánh tay của một người đàn ông, hết sức nhiệt tình nói: “Chí Hào à, ở lại nhà dì ăn bữa cơm đi, cháu xem đã sắp trưa rồi, hơn nữa dì đã nấu cơm rồi.”

Triệu Chí Hào không nhìn thấy bọn họ, anh ta cố gắng kéo cánh tay khỏi bà Phùng, nhưng trên khuôn mặt lại tươi cười: “Dì à, cháu cũng muốn ở lại, nhưng hôm nay trong nhà có khách cháu phải đi về, sau này có cơ hội cháu lại đến, hôm nay coi như cháu ăn rồi.”

Bà Phùng vẫn không buông: “Gọi khách nhà cháu tới ăn luôn đi, nhiều người thì náo nhiệt hơn.”

“Cái này không hợp quy củ. Cháu…” Anh ta đang nói thì ngây ngẩn cả người, bởi vì lúc này đã tới cửa lớn, vừa xoay đầu thấy được nhóm người Phùng Hảo sắp đi tới cửa, anh ta nhất thời run cầm cập như gặp quỷ.

Phùng Hảo nghe mẹ mình gọi người đàn ông là “Chí Hào” cô cũng sợ tới mức rùng mình, bởi vì Triệu Chí Hào trong ấn tượng của cô, tuy rằng tuổi tác lớn hơn cô nhiều, diện mạo cũng không thể nói là điển trai, nhưng bảnh bao hơn người bình thường một tí, hơn nữa có tiền, mặc quần áo hàng hiệu, còn có chút phong độ của người đàn ông thành công.

Nhưng lúc này người đàn ông mà Phùng Hảo nhìn thấy mang bụng to giống như phụ nữ mang thai sáu tháng, khuôn mặt gần như béo lên gấp đôi hồi trước, cho dù mặc hàng hiệu nhưng thoạt nhìn chỉ thấy thô tục.

Vả lại phản ứng của Triệu Chí Hào khi trông thấy cô thật sự thú vị. Phùng Hảo nhớ hai người gặp mặt không tới mấy lần, Triệu Chí Hào hoặc là trên mặt nhiệt tình nhưng trong mắt lại ngấm ngầm mưu tính; hoặc là trong nhiệt tình mang theo chút lấy lòng, nhưng cô chưa từng thấy anh ta sợ mình.

Phùng Hảo nghiêng đầu nhìn Trác Hựu Niên ở bên cạnh suy nghĩ: chẳng lẽ bị khí thế độc đoán trong vô hình của Trác tổng dọa rồi ư? Sau đó cô nhìn thấy biểu cảm của Trác Hựu Niên cũng hơi lạ. Anh thoạt nhìn như là bỗng nhiên nhớ lại về chuyện phức tạp nào đó đã xảy ra rất lâu, trong mắt lại có chút chán ghét.

Dù Trác tổng thật sự không thích một người thì cũng không biểu hiện ra ngoài. Nhưng lúc này anh chẳng hề có ý che giấu vẻ căm ghét kia, điều này khiến Phùng Hảo rất hiếu kỳ, có phải Triệu Chí Hào từng làm mích lòng Trác Hựu Niên không.

Phùng Tường Phi thấy Triệu Chí Hào đã nịnh nọt tiến lên gọi “anh Triệu”, nhưng mà “anh Triệu” của cậu ta dường như không thấy cậu ta, anh ta giãy mạnh khỏi tay bà Phùng, khiến bà ta lảo đảo lùi về sau hai bước mới đứng vững lại.

Triệu Chí Hào hoàn toàn không để ý tới, anh ta đi thẳng về phía Trác Hựu Niên, khuôn mặt cười ra nếp nhăn, đôi mắt nhỏ híp lại thành hai khe hở nhỏ: “Trác tổng, là cơn gió nào đưa một vị thần như anh đến địa phương nhỏ bé của chúng tôi thế?”

Phùng Hảo giật mình bởi lời nói trưởng giả của anh ta, lại hoa mắt bởi nụ cười gần như nịnh bợ của anh ta, cô nhất thời ngạc nhiên.

Trác Hựu Niên giơ lên cánh tay bảo vệ Phùng Hiểu Hiểu, anh lùi về sau một bước, tránh được bàn tay anh ta muốn bắt lấy tay mình, giọng anh lạnh lùng cất lên: “Triệu tổng.”

Triệu Chí Hào xấu hổ rụt tay về lau trán. Phùng Hảo để ý tới cái trán bóng loáng của anh ta dưới ánh mặt trời, nhìn kỹ lại là một lớp mồ hôi trên đó.

Anh ta nheo mắt nhìn Phùng Hảo, lại nói với Trác Hựu Niên: “Không ngờ Trác tổng và Phùng Hảo ở bên nhau, đây là đứa bé năm đó của Phùng Hảo và anh sao?”

Trác Hựu Niên không trả lời câu hỏi của anh ta, anh hỏi ngược lại: “Tôi nghe nói anh muốn kết hôn với Hảo Hảo?”

“Không dám không dám.” Triệu Chí Hào lại giơ tay lau trán, cúi đầu không dám nhìn hai người.

Phùng Hảo đứng bên cạnh lắng nghe rõ ràng đối thoại của hai người. Trong lòng cô nghi hoặc hai người này quen nhau thế nào, hơn nữa Triệu Chí Hào rõ ràng sợ Trác Hựu Niên. Nhưng cô không hỏi, mà mượn cơ hội khoác cánh tay Trác Hựu Niên, hù dọa Triệu Chí Hào: “Sao anh không dám chứ. Hôm nay anh tới nhà tôi, có phải lại đề nghị kết hôn với mẹ tôi không? Lần này sính lễ bao nhiêu?”

Trác Hựu Niên nhìn cô, cảm thấy cô lúc này giống như con cáo bên cạnh con hổ, kiêu ngạo đầy đắc ý, anh thấy vậy trên khuôn mặt lạnh lùng có thêm chút ý cười dịu dàng.

Phùng Hảo thấy anh không vạch trần mình, cô hất cằm cao một tí, rất hưởng thụ niềm vui cáo mượn oai hùm này, nghĩ thầm cảm giác có tiền rất sảng khoái, cô phải nhanh chóng khai trương cửa hàng, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền!

Vào lúc cô bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày thì bà Phùng nghe được hai chữ “sính lễ” bèn chạy lên nói: “Tám mươi vạn đó! Hảo Hảo, giờ chị còn không chịu gả, thật sự không thể tìm được ai tốt hơn đâu.”

“Mẹ còn muốn bán tôi nhỉ!” Phùng Hảo bị phá giấc mộng đẹp, lại nghe mẹ mình vừa mở miệng là bảo đi lấy chồng, sắc mặt cô còn lạnh lùng hơn Trác Hựu Niên trước đó, “Tám mươi vạn đó ném đi. Tôi đã gả cho người khác, giới thiệu với mẹ, đây là bố của con gái tôi. Hựu Niên, gọi mẹ.”

Trác Hựu Niên biết cô tức giận nói ra, nhưng mà anh lại rất thích nghe, Phùng Hảo vừa nói xong anh liền gọi “Mẹ”, còn nho nhã lễ phép chào hỏi.

Lúc này bà Phùng mới nhìn sang Trác Hựu Niên, ánh mắt lướt qua từ trên xuống dưới nhất thời liền sáng ngời. Biểu cảm trên mặt chỉ thiếu không viết lên “Tôi thấy người này không đơn giản”, bà ta lại lén ngó chiếc xe phía sau anh, bà ta nhận ra ký hiệu của “BMW”, ở trong lòng bà ta “Đừng chạm vào tôi” là biểu tượng của kẻ có tiền, thậm chí còn nhiều tiền hơn chiếc xe trăm vạn bên cạnh.

Thực ra chiếc xe là do công ty con ở thành phố N tạm thời chuyển qua, Trác Hựu Niên mới lái chiếc xe này, cũng chưa tới năm mươi vạn. Nhưng bà Phùng không nhìn ra, bà ta nhìn Trác Hựu Niên trước, cảm thấy anh chàng này rất đẹp trai, có phong độ lại lễ phép, vừa thấy là biết không phải người thường, còn nhận ra được cảm giác “Đừng chạm vào tôi”, trong lòng bà ta đã đóng dấu “Kẻ có tiền” trên người Trác Hựu Niên, bà ta nhất thời niềm nở không thôi, kéo cánh tay phải của Trác Hựu Niên muốn anh mau chóng vào nhà ngồi.

Phùng Hảo thấy mẹ mình như vậy, cô cười lạnh một tiếng, bổ sung: “Mẹ, anh ấy chưa đưa tiền sính lễ đâu.”

Không ngờ mẹ cô lại nói: “Đứa nhỏ này nói chuyện đâu đó. Không phải chị thích cậu này à? Có tiền có thể được chị thích à?”

Phùng Hảo sững sờ tại chỗ, nhất thời không nói gì. Cô dường như nghe được một tiếng cười nhẹ của Trác Hựu Niên, nhưng ngẩng đầu nhìn anh thì chỉ còn thấy một bóng lưng, bà Phùng đã kéo Trác Hựu Niên vào nhà.

Phùng Tường Phi âm thầm tiến lại gần hỏi: “Chị, chị và anh rể đi đăng ký hồi nào, sao em không biết?”

Giọng điệu cậu ta hơi nịnh nọt. Tuy rằng Phùng Tường Phi không biết Trác Hựu Niên giàu bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định là kẻ có tiền, chẳng qua giữa Trác Hựu Niên và Triệu Chí Hào rốt cuộc ai giàu hơn ai thì cậu ta không khẳng định, cho nên đều lấy lòng cả hai.

“Không liên quan tới cậu.” Phùng Hảo chẳng nể tình cậu ta. Trong lòng Phùng Tường Phi có tính toán về điểm này, cậu ta không đoán được hết, nhưng vẫn có thể đoán chuẩn bảy tám phần.

“Tiểu Hảo…” Triệu Chí Hào bị mọi người phớt lờ vẫn mặt dày đứng trước mặt Phùng Hảo nói, “Em có thể nói một tiếng với Trác tổng không, bảo cậu ấy buông tha cho tôi đi, tôi thấy hai người ở bên nhau, đứa con cũng lớn thế này rồi, tôi cũng coi như là người làm mai cho hai người mà.”

“Tôi không hiểu anh nói gì?” Phùng Hảo nói, “Tôi và Hựu Niên ở bên nhau thì có liên quan gì tới anh, cám ơn anh năm đó ép hôn tôi à? Vả lại hiện tại anh hình như còn chưa chết lòng?”

Triệu Chí Hào cười ngượng ngùng: “Hết hy vọng rồi, tôi là một ông chủ nhỏ ở thành phố tuyến ba, làm sao dám cướp người của Trác tổng, chẳng phải lấy trứng chọi đá à. Nhưng tôi không nói sai, năm đó nếu không phải là tôi thì em và Trác tổng làm sao có duyên phận hiện tại chứ, đứa bé kia chính là kết quả của một đêm năm đó phải không?”

Phùng Hảo nhướng mày, cắn môi nghĩ kỹ lại lời nói của Triệu Chí Hào, trong lòng cô có một suy đoán táo bạo: “Năm đó, người bỏ thuốc cho Hựu Niên là anh?”

Triệu Chí Hào không dám đối diện Phùng Hảo, anh ta nghiêng qua một bên gật đầu.

Phùng Hảo tức giận cười ra tiếng: “Anh cũng thật lợi hại đó, tôi nghi ngờ tiền anh kiếm được cũng dùng cách thức không đứng đắn. Bản thân ở bên ngoài nuôi mấy cô “bạn gái”, còn dám ở trước mặt người nhà tôi nói thích tôi cỡ nào, tự mình tạo ra hình tượng si tình cho bản thân, còn không quên điểm tô một chút cho tôi, nói là vừa gặp đã thích tôi, sau đó thì yêu thật lòng, tôi nghe được suýt nữa cho rằng mình là tiên nữ hạ phàm gì đó, bị anh lừa dối làm u mê thực sự làm vợ anh, giúp anh nuôi con riêng bên ngoài.”

“Chị, chị nói cái gì?” Phùng Tường Phi khiếp sợ hỏi, “Chị nói anh Triệu nuôi người khác bên ngoài, còn không chỉ một người? Anh ấy còn có con riêng?”

“Đúng vậy.” Phùng Hảo nhớ tới năm đó mình vì tự ti nhát gan, căn bản không tin Triệu Chí Hào có tiền ngoại hình không tính là quá tệ thật sự sẽ vừa gặp đã thích cô, Lâm Sảng thì càng không tin, nói khẳng định có mờ ám, thế là Phùng Hảo từ chối thẳng.

Sự thật chứng minh trực giác của cô là đúng, Phùng Hảo lén theo dõi Triệu Chí Hào mấy ngày, biết được anh ta nuôi bồ nhí bên ngoài, còn nghe được anh ta nói với bồ nhí trong điện thoại rằng anh ta muốn kết hôn với cô, chỉ là cảm thấy tính tình cô yếu đuối, cho dù sau này đưa con riêng cho cô nuôi, cô cũng không dám cáu kỉnh.

“Cậu đừng thấy anh ta như bây giờ, chỉ cần có tiền sẽ không thiếu cô gái khác yêu anh ta, huống chi năm đó anh ta còn bảnh bao hơn hiện tại nhiều.” Phùng Hảo nhớ tới lúc trước mình từng nói việc này với mẹ, nhưng bà ta lại nói, “Cái đó có quan hệ gì chứ, dù sao cậu ta cũng không cưới những người đó vào nhà, chị mới là vợ của cậu ta, về phần con riêng, chị cứ nuôi bọn chúng thật tệ không phải được rồi à.”

Phùng Hảo hết sức khiếp sợ bởi những gì bà ta nói vào lúc ấy, đó là lần đầu tiên cô nhận thức rõ rệt ở trong lòng mẹ cô, cô nhiều lắm chỉ là một món hàng, định giá không thấp bao nhiêu, bỗng nhiên có người dùng giá cả gấp trăm lần muốn mua đi, bà ta vui mừng đến mức mê muội, căn bản không thèm để ý người mua cô định dùng làm gì.

Phùng Hảo cười lạnh, tâm trạng trở nên rất tệ, lời châm chọc đã tới bên miệng bỗng nhiên không muốn nói nữa. Lời ngoài miệng có ích lợi gì chứ?

Cô hất ra Triệu Chí Hào muốn giữ mình lại cầu xin mà đi vào nhà, cô dựa vào cánh cửa nhìn mẹ mình bợ đỡ săn đón Trác Hựu Niên, bên miệng cô treo lên nụ cười châm biếm.

Trác Hựu Niên để ý tới cảm xúc của cô, anh nói câu “Con đói bụng rồi mẹ” với bà Phùng, bà Phùng lập tức vui vẻ đi làm cơm, lúc đi qua Phùng Hảo, bà ta còn cho cô một ánh mắt, nói: “Con rể này rất tốt.”

Phùng Hảo phớt lờ bà ta, vào nhà rồi cô tiện tay đóng cửa lại, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Trác Hựu Niên, cô không nói lời nào chỉ im lặng tựa đầu trên vai anh.