Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 73: Chủ tịch Khuất thị




"Khuất đổng, cô Kỳ đến rồi."

Kỳ Mặc Vũ chỉ thấy trợ lý vô cùng khúm núm, không biết còn tưởng đây là hang hùm.

"Vào đi."

Là một giọng nữ, đã cố tình trầm đi đôi chút nhưng nàng vẫn nghe ra mấy phần quen thuộc.

Ảo giác sao?

Trợ lý mở cửa mời Kỳ Mặc Vũ vào, sau đó liền đóng cửa rời đi. Kỳ Mặc Vũ hít sâu một hơi, đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Tông màu trắng chủ đạo, rất rộng, rất sang trọng. Chiếc ghế trước bàn làm việc đang xoay lại che khuất đỉnh đầu, nàng cũng không đoán được người ngồi sau đó rốt cuộc là ai.

Nhưng mà cách bày trí này cũng quá giống Khuất Tĩnh Văn đi.

Có lẽ là đêm qua vừa mới mặn nồng nên nhìn đâu đâu cũng thấy bóng dáng của cô. Nàng thầm đoán có lẽ giờ này Khuất Tĩnh Văn vẫn còn đang ngủ, không thể nào xuất hiện ở đây được.

Nhưng mà đó là nàng nghĩ, còn thực tại thì đang khiến Kỳ Mặc Vũ giật nảy mình.

Người phía sau từ từ xoay ghế lại, hướng nàng nở nụ cười: "Bạn học Kỳ, lại gặp nhau rồi."

Nàng mới đầu còn khó hiểu sau đó từ từ mở to mắt, lắp ba lắp bắp: "Chị, chị... sao chị lại ở đây?"

Dọa nàng hồi hộp cả buổi.

Khuất Tĩnh Văn đứng lên, tiến đến bên cạnh nắm lấy bàn tay nàng, khẽ vuốt ve: "Khuất thị là của tôi, tôi không được đến đây sao?"

"Không phải... Nhưng mà... Khuất đổng là chị?"

Khuất Tĩnh Văn nhướng mày, sau đó gật đầu.

Không ngờ Khuất Tĩnh Văn lại còn có bí mật này, Chủ tịch ẩn danh của Khuất thị.

Ngày trước khi cô nói với nàng Khuất thị là của mình, nàng cũng không nghĩ nhiều. Cùng lắm thì là người nhà họ Khuất, có trong tay một ít cổ phần. Mỗi ngày thong thả đếm tiền. Không ngờ cuối cùng nó lại mang tầng nghĩa này.

Kỳ Mặc Vũ bất mãn xù lông, vỗ nhẹ vào ngực cô: "Tỏ vẻ thần bí, dọa chết em."

Khuất Tĩnh Văn bật cười, ôm lấy nàng: "Còn không phải tại tôi nhớ em sao?"

Kỳ Mặc Vũ chu môi: "Khuất đổng, chị quá dẻo miệng rồi."

Khuất Tĩnh Văn không nói gì, kéo nàng đến sô pha rồi để nàng ngồi lên đùi mình: "Thế nào, có vui không?"

Kỳ Mặc Vũ gật đầu.

Tư thế ngồi này khiến nàng dễ dàng nhìn thấy mấy dấu hôn chi chít màu đỏ trên cổ cô, thế là từ từ đỏ mặt. Nàng chỉ chỉ, ngập ngừng mở lời: "Chị ăn mặc thế này đến đây sao?"

Cũng không có che chắn.

Khuất Tĩnh Văn nhìn theo hướng tay nàng, lập tức hiểu ra Kỳ Mặc Vũ là đang nói đến việc gì.

"Không sao, cũng không ai có cơ hội nhìn thấy."

Cho dù có nhìn thấy cũng không dám bàn tán, ngoại trừ Khuất Trạch Nguyên.

Mà Khuất Trạch Nguyên cũng ngay lúc này gõ cửa phòng: "Chị, em vào được không?"

"Vào đi."

Khuất Tĩnh Văn không cảm xúc mở miệng, Kỳ Mặc Vũ cũng nhanh chóng nhảy khỏi đùi cô, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

Khuất Trạch Nguyên đang mặc trên người bộ tây trang chỉnh tề, khí thế hừng hực nhưng khi vừa thấy Khuất Tĩnh Văn, lập tức thu liễm.

"Chị, chị dâu."

"Không... Ở công ty không cần gọi như vậy."

Kỳ Mặc Vũ khó khăn mở miệng.

Khuất Trạch Nguyên nhìn nàng, rồi lại nhìn Khuất Tĩnh Văn: "Không gọi như vậy chị hai sẽ cứa cổ em. Em còn muốn sống ah."

"Có chuyện gì?"

Khuất Tĩnh Văn nói chuyện với cậu thật giống như cấp trên đang hỏi chuyện cấp dưới.

Khuất Trạch Nguyên sửa cà vạt: "Chị, em vừa giúp chị một chuyện đó, chị có thể cho em tí mặt mũi được không?"

Khuất Tĩnh Văn liếc cậu, không trả lời.

Cậu lại nói tiếp: "Hiếm khi chị mới đến đây, muốn ghé qua nhìn chị một lát."

"Vậy đã nhìn xong chưa?"

Khuất Tĩnh Văn hỏi.

Khuất Trạch Nguyên đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kỳ Mặc Vũ: "Chị dâu, chị xem chị ấy kìa."

Kỳ Mặc Vũ thấy cậu như vậy liền chọt chọt lòng bàn tay Khuất Tĩnh Văn. Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng, đôi mắt dịu đi mấy phần, còn cong môi. Khuất Trạch Nguyên đều đem tất cả thu vào tầm mắt. Rõ ràng là trọng vợ khinh em trai. Nhưng cậu nào dám lên tiếng nữa.

"Được rồi, rốt cuộc là em vào đây làm gì?"

Giọng điệu đã gần gũi hơn rất nhiều.

"Em tò mò."

Khuất Trạch Nguyên quả quyết đáp.

Bình thường Khuất Tĩnh Văn nếu không phải hợp Hội đồng quản trị thì có việc quan trọng mới ghé qua công ty. Đến nỗi quản lý cấp cao còn chưa có mấy người được gặp cô. Vậy mà Kỳ Mặc Vũ vừa đến đây ngày thứ hai, cô đã lật đật chạy đến. Vả lại...

Hình như còn không có ý định che giấu dấu hiệu ân ái.

"Tò mò đủ rồi thì về làm việc đi, chị còn muốn làm chính sự."

Khuất Trạch Nguyên bĩu môi, chậm rì đứng lên: "Được rồi, em đi đây."

"Nhớ đóng cửa."

Khuất Tĩnh Văn căn dặn.

Đợi khi tiếng bước chân xa dần, Khuất Tĩnh Văn mới nhìn sang Kỳ Mặc Vũ: "Lúc nãy đi họp sao?"

Nàng gật đầu, như không xương mà dựa vào người cô.

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: "Thấy thế nào?"

"Nhân viên Khuất thị đều làm việc rất chuyên nghiệp, xem ra em có thể học lỏm được nhiều thứ nha."

Khuất Tĩnh Văn: "Không cần học lỏm đâu, tôi có thể trực tiếp dạy cho em."

Kỳ Mặc Vũ nghe vậy thì ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của cô: "Xém nữa quên mất Chủ tịch Khuất thị ngồi đây. Chị thấy em có nên về nhà ngồi hưởng thụ cho rồi không?"

2

"Tôi còn mong em thực sự nghĩ như vậy."

Cô hiểu rõ nàng, một cô gái vô cùng cầu tiến, chưa bao giờ vì những thứ có sẵn mà quên việc phấn đấu. Bây giờ nói mấy lời này chẳng qua là muốn làm nũng.

Kỳ Mặc Vũ nhướng mày cười đắc ý, sau đó đứng dậy phủi phủi mông: "Vậy em phải về làm việc tiếp đây, không thể lười biếng trốn ở đây được."

Còn chưa kịp bước đi Khuất Tĩnh Văn đã nắm lấy tay nàng, lần nữa kéo về vị trí ban đầu trên đùi mình: "Cứ ở đây, cũng không ai dám đuổi việc em."

"Tại sao em phải ở đây cơ?"

Kỳ Mặc Vũ đùa dai.

Khuất Tĩnh Văn liếm môi nhìn nàng: "Chịu phạt."

Nhưng mà nàng có làm gì sai chứ? Suy nghĩ này mới vừa nhen nhóm trong đầu thì đôi môi đã bị phủ lên một hương vị thân quen khiến cho đầu óc nàng thoáng chốc mơ hồ.

...

Vì cũng đến giờ cơm nên Khuất Tĩnh Văn giữ nàng lại cùng dùng bữa. Kỳ Mặc Vũ tự nhận thấy bản thân chỉ là phận con dân thấp cổ bé họng, làm gì dám ý kiến. Vậy là ngoan ngoãn ở lại "hầu hạ" cô ăn trưa mà hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành tiêu điểm bàn tán ở bên dưới.

"Tiểu Vũ vẫn chưa trở lại sao?"

Một đồng nghiệp trong lúc xếp hàng nhận cơm thì hỏi Hàng Minh. Hàng Minh lắc đầu, chính bản thân hắn cũng không biết rõ.

Mà phía bên này, Chúc Viên cũng vừa hóng được tin tức từ mấy người đồng nghiệp bộ phận tuyển dụng.

"Nghe nói hôm nay Tổng giám đốc tìm cô sinh viên thực tập mới đến, tên là cái gì... Kỳ Mặc Vũ. Bây giờ còn chưa trở lại."

"Bọn họ quen biết sao?"

"Chắc không phải đâu."

Chúc Viên nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt thân thiện, cô ta mỉm cười, khoác tay đồng nghiệp bên cạnh: "Chị đoán xem Khuất tổng tại sao lại tìm Kỳ Mặc Vũ kia?"

Vị đồng nghiệp này nhìn ngó xung quanh, sau đó liền kề tai Chúc Viên nhỏ giọng: "Đoán chừng Khuất tổng nhìn trúng nhan sắc cô ta. Nói cho em biết, Khuất tổng của chúng ta năng lực làm việc tuy rất tốt nhưng lại thay bồ như thay áo, đến nỗi còn không nhớ tên."

"Vậy trong nhà không quản sao?"

Chúc Viên dò hỏi.

Đồng nghiệp lại nói: "Khuất tổng còn quá trẻ. Hào môn thế gia có nguyên tắc của hào môn thế gia. Tới tuổi kết hôn tự nhiên sẽ ngoan ngoãn thu liễm lại thôi."

Chúc Viên: "Vậy chị nghĩ người thế nào mới có thể làm con dâu của Khuất gia."

Đồng nghiệp: "Đương nhiên là môn đăng hộ đối rồi. Ây nhưng mà kiếm người môn đăng hộ đối với Khuất gia cũng khó, nói đúng hơn là mò kim đáy biển. Nên chắc là tri thư đạt lễ, ngoại hình xinh xắn, biết vun vén gia đình đi?"

Chúc Viên thầm nghĩ, Kỳ Mặc Vũ chắc không phải người biết vun vén cho gia đình. Nàng từ nhỏ được chiều chuộng, tính tình kiêu ngạo, làm sao có thể hợp mắt trưởng bối. Suy cho cùng cũng chỉ là món đồ chơi của Khuất Trạch Nguyên. Chúc Viên càng nghĩ càng cảm thấy khinh bỉ. Thì ra Kỳ Mặc Vũ cũng chỉ đến như vậy, chui dưới gầm bàn mà leo lên, vậy mà còn cố ra vẻ ngay thẳng, mắc ói.

Lúc này lại có thêm một đồng nghiệp chen vào cuộc trò chuyện của hai người: "Tôi nghe nói hôm nay Chủ tịch đến công ty đó."

"Thật không đó? Hôm nay cũng đâu có cuộc họp quan trọng gì?"

Bọn họ làm việc ở bộ phận Hành chính Nhân sự nên những việc này đều nắm trong lòng bàn tay.

"Làm sao tôi biết được, nhưng tin tức này đảm bảo không sai."

Chúc Viên nghe vậy liền tò mò: "Chủ tịch, là ai vậy?"

Đồng nghiệp liền nhìn cô ta: "Em không biết sao? Cũng phải, em vừa đến mà. Chủ tịch nghe nói là chị gái Khuất tổng, là chủ thực sự của Khuất thị. Nghe nói Khuất tổng cũng chỉ là làm công ăn lương, cổ phần đều nằm trong tay chị gái."

Sau đó lại nhỏ giọng: "Mà Chủ tịch chưa bao giờ lộ mặt với người ngoài, cả chị cũng chưa bao giờ thấy. Nhưng nghe bảo là rất xinh đẹp."

Chúc Viên à một tiếng. Thì ra còn có chuyện này. Cô ta lại âm thầm tính toán. Sau này nếu cô ta thực sự được gả vào Khuất gia, sẽ nói Khuất Trạch Nguyên tranh giành một chút. Dù sao cậu mới là con trai, có thể nối dõi tông đường. Cũng không biết não mấy người họ Khuất có bị úng nước hay không mà lại giao cả sản nghiệp vào tay đứa con gái.

3

Sau khi Kỳ Mặc Vũ trở lại liền bị đồng nghiệp túm lấy, bọn họ chú ý đến cái môi hơi sưng của nàng, càng chắc chắn thêm nghi vấn.

"Tiểu Vũ... Khuất tổng có làm gì em không?"

Kỳ Mặc Vũ âm thầm mắng Khuất Tĩnh Văn trong bụng. Rõ ràng nàng đã cố tình vào nhà vệ sinh chỉnh trang, nhìn không ra vấn đề mới rời đi, kết quả lại bị cô tóm lấy hôn môi lần nữa. Bây giờ muốn che giấu cũng không được.

"À... không có ạ. Khuất tổng nghe nói em từng học Hoa Đại nên muốn ôn chuyện một chút."

Đồng nghiệp không tin, tiếp tục dò hỏi: "Ôn chuyện mà lâu thế à?"

+

Kỳ Mặc Vũ thực sự đỡ trán, nàng chỉ đành cắn răng mà nói dối: "Nói chuyện tương đối hợp nên ở lâu một chút. Ừm, thật ra em có chút sợ lãnh đạo nên mới kéo dài thời gian. May mà có trợ lý Khuất tổng ở đó nên cũng đỡ sợ phần nào."

Ý của nàng là không phải hai người ở riêng với nhau.

Đồng nghiệp nghe vậy cũng không xoắn xuýt nữa. Ai trở về làm việc nấy. Kỳ Mặc Vũ âm thầm thở ra một hơi. Thực sự quá kích thích.

Nhưng mà nàng tính thế nào cũng không ngờ đến việc trong suốt ba tháng thực tập của mình, sự việc thế này càng lúc càng diễn ra đều đặn.