Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 66: Trốn phụ huynh




Tết năm nay không biết vì nguyên cớ gì mà Khuất Tĩnh Văn lại chạy đến Vĩnh Thành đón Tết khiến cho cả Khuất gia và Đới gia một phen dậy sóng.

Những người họ hàng lần trước chưa có cơ hội cùng cô nói chuyện vừa nghe tin lại muốn chạy đến xum xuê, thấy sang bắt quàng làm họ. Nhưng mà dường như Khuất Tĩnh Văn không có để ý tới. Sau khi dùng trà chiều cùng ông bà ngoại, Khuất Tĩnh Văn liền ra ngoài, cũng không nói là đi đâu.

Khác với Khuất Tĩnh Văn "trốn phụ huynh" vô cùng thuận lợi thì phía bên này Kỳ Mặc Vũ phải nghĩ trăm phương ngàn kế.

Vừa mới sáng sớm Thái Vịnh Nghi đã trịnh trọng tuyên bố hôm nay không được rời khỏi nhà vì Vệ Âm sẽ đến dùng cơm. Kỳ Mặc Vũ nghe xong liền cảm thấy vô cùng đau đầu. Đây là đêm giao thừa đầu tiên của hai người với thân phận người yêu, dù cho bị đánh nát xương nàng cũng phải trốn ra cho bằng được.

Nhưng mà thực ra cũng không cần làm đến mức như vậy. Chỉ cần thẳng thắn là xong. Còn có... kéo theo Hồ Nhã Hinh vào.

"Tối nay con có hẹn cùng lão sư và Nhã Hinh, chào hỏi thì được. Còn về phần tiếp đãi... làm phiền mẹ rồi a."

Vệ Âm là đối tác làm ăn của Tinh Kiện, về lý về tình thì đúng thật chỉ cần Thái Vịnh Nghi và Kỳ Mặc Túc tiếp đãi là đủ. Thế nhưng Vệ Âm lại bày tỏ muốn gặp mặt nàng, Thái Vịnh Nghi cũng không nghĩ sâu xa, liền đồng ý.

Nhưng bây giờ Kỳ Mặc Vũ lại từ chối, Thái Vịnh Nghi vô cùng khó xử: "Là vị lão sư lần trước con nhắc đến sao? Không thể dời sang ngày khác hoặc là mời cô ấy đến đây dùng cơm cũng được."

Kỳ Mặc Vũ thầm nghĩ, Khuất Tĩnh Văn mà nghe được câu này chắc sẽ rất vui vẻ, nhưng mà đêm nay thì không được. Dùng cơm cùng Vệ Âm, vừa nghĩ đã thấy mùi giấm tràn lan. Vả lại nàng chỉ muốn cùng Khuất Tĩnh Văn trải qua thế giới của hai người.

Nàng nhỏ giọng nũng nịu: "Không được a, ngày mai người ta đã về lại Bắc Thành. Mẹ nói xem, người ta là lão sư của con đó, tôn sư trọng đạo là đạo nghĩa tối thiểu."

Thái Vịnh Nghi nhìn nàng, lại cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không biết là chỗ nào. Mấy cái lời lẽ hoa mỹ thốt ra từ miệng đứa con gái này cứ thế nào cũng không thuận tai.

Kỳ Mặc Túc từ trên lầu đi xuống, vừa lúc nghe đến đoạn này liền lên tiếng nói giúp cho Kỳ Mặc Vũ: "Để con gái đi đi, đừng có phụ lòng người ta."

Thái Vịnh Nghi liếc hắn một cái: "Vậy còn chỗ Vệ Âm, anh tính sao?"

Kỳ Mặc Vũ ôm lấy cánh tay Thái Vịnh Nghi: "Con ở lại chào hỏi rồi mới đi. Mẹ, mẹ đồng ý nha?"

Thái Vịnh Nghi im lặng một lúc, nhìn vào đôi mắt long lanh của Kỳ Mặc Vũ, miễn cưỡng gật đầu.

"Con đó, năm nay còn bày đặt chạy ra ngoài. Lần sau không được như thế nữa."

1

Kỳ Mặc Vũ gật đầu lia lịa nhưng trong nội tâm âm thầm phủ nhận. Nhiều năm sau nữa, nàng vẫn cứ muốn ở bên Khuất Tĩnh Văn cùng đón giao thừa. Ừm, nếu như là cả đại gia đình cùng bên nhau thì sẽ mỹ mãn hơn.

...

Nơi hai người hẹn hò là tòa nhà Arrebol*. Đây là tòa nhà cao và sang trọng nhất ở Vĩnh Thành, thuộc sở hữu của Khuất thị.

*Arrebol: Ráng chiều rực rỡ

Khuất thị là tập đoàn đa ngành, bất động sản là một trong bốn lĩnh vực chủ lực cùng với tài chính, công nghệ và y tế. Những tòa nhà chọc trời trải dài khắp các tỉnh thành đều là do những bộ óc tài hoa của các kiến trúc sư, kỹ sư cùng công nhân làm việc ở Khuất thị làm ra.

Arrebol là tổ hợp nhà hàng khách sạn với các dịch vụ tiện ích chuẩn 5 sao, là điểm đến hàng đầu của những kẻ có tiền. Từ nhiều tháng trước nhiều người đã bắt đầu đặt chỗ để có được một vị trí đẹp, cũng chính là để dành cho khoảnh khắc ngày hôm nay.

Thế nhưng căn phòng đẹp nhất ngụ tại một tầng duy nhất dù trả giá nào cũng không thể đặt được, khiến cho các vị đại gia đều tiếc nuối.

6 giờ tối, Kỳ Mặc Vũ ăn mặc đẹp đẽ ngồi trên sô pha. Không biết nàng đang đợi Khuất Tĩnh Văn hay là đang mong Vệ Âm đừng đến sớm. Nhưng mà nếu không đến sớm, nàng lại phải trì hoãn vì lời hứa với Thái Vịnh Nghi ban sáng.

Có khách đến nhà, Thái Vịnh Nghi cũng chủ động xuống bếp dặn dò, Kỳ Mặc Túc thì ngồi một chỗ vừa xem tivi vừa ăn mứt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn con gái vẫn đang cắm đầu vào điện thoại rồi mỉm cười đầy tự hào.

Con gái của hắn quả thực rất xinh đẹp.

Kỳ Mặc Túc là một thương nhân, bình thường gặp qua không ít người, già cả lớn bé nam nữ đều có. Người xinh đẹp, khí chất đương nhiên không thiếu nhưng ở Kỳ Mặc Vũ vẫn có chút gì đó không lẫn tạp.

Nàng có khí chất nữ vương trời sinh, có lẽ là do điều kiện gia đình dưỡng nên cũng có thể do di truyền từ ba mẹ. Nhưng đằng sau đó là sự sạch sẽ, tươi mới không phải ai cũng có được. Nàng cho dù ở đâu cũng có thể tỏa sáng, khiến người ta nhịn không được mà dính mắt vào.

Ánh đèn xe từ bên ngoài chiếu vào, người xuống xe đương nhiên không phải Khuất Tĩnh Văn.

Vệ Âm mặc một cái váy đen cắt xẻ, lộ ra đường cong quyến rũ. Trên tay cô ôm theo một giỏ đồ đắt tiền, mùi nước hoa bắt đầu len lỏi.

Kỳ Mặc Túc chủ động đứng dậy, phủi phủi cái mông đi ra phía trước đón người.

"Cô Vệ đến rồi, mời vào."

Lần này Vệ Âm có vẻ quen thuộc hơn, cùng Kỳ Mặc Túc mỉm cười: "Kỳ tổng, năm mới vui vẻ."

"Năm mới vui vẻ."

Kỳ Mặc Túc đáp lời.

Vệ Âm đảo mắt liền nhìn thấy Kỳ Mặc Vũ, nội tâm liền vui vẻ. Cô hướng vị trí của nàng đi đến: "Tiểu Vũ."

Kỳ Mặc Vũ đứng dậy, mỉm cười: "Vệ lão sư."

"Hôm nay đến làm khách, hy vọng không làm phiền."

"Không có đâu ạ, ba mẹ em rất quý cô, sẽ không làm phiền."

Vệ Âm rất muốn hỏi còn em thì sao nhưng vẫn nhịn lại. Dù sao nhìn thấy nàng đã đủ khiến cô thỏa mãn.

Nhưng mà niềm vui của Vệ Âm còn chưa được lâu thì đã thấy Kỳ Mặc Vũ xách theo túi xách đứng dậy: "Vệ lão sư, em có việc phải ra ngoài. Cô ở lại chơi nha, mẹ em chuẩn bị rất nhiều đồ ăn."

"À, năm mới vui vẻ."

Nàng nói xong không đợi Vệ Âm phản ứng đã vẫy tay với Kỳ Mặc Túc rồi rời đi. Vệ Âm nhìn ra hướng cửa, thấy một chiếc xe vừa dừng lại. Đây rõ ràng là chiếc xe lần trước.

Cô siết chặt nắm tay, lòng chùng xuống, ánh mắt cũng mất đi tiêu cự.

"Đi rồi à?"

Thái Vịnh Nghi từ trong bếp đi ra đã không thấy Kỳ Mặc Vũ đâu, chỉ thấy Vệ Âm còn ngơ ngác đứng đó.

Kỳ Mặc Túc gật đầu: "Đi rồi, trông con bé thật hào hứng."

Thái Vịnh Nghi không tỏ ý kiến, hướng sang chỗ Vệ Âm chào hỏi: "Cô Vệ cứ tự nhiên, con bé có hẹn nên đêm nay sẽ không dùng cơm."

Vệ Âm cố gắng giảm bớt sự mất mát, duy trì bộ dáng thường ngày: "Làm phiền rồi."

...

Kỳ Mặc Vũ vừa ra khỏi cổng đã chạy đến mở cửa chui vào lòng Khuất Tĩnh Văn. Ấm áp lập tức bao trùm, tư vị ngọt ngào cũng bắt đầu tràn ra khiến nàng không nhịn được cong môi.

Khuất Tĩnh Văn sủng nịch vuốt ve sống lưng nàng, đem nàng ôm thật chặt rồi theo sau đó là một nụ hôn lên mái tóc.

"Chạy vội như vậy làm gì?"

Kỳ Mặc Vũ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh giống như muốn cáo trạng: "Không chạy nhanh sẽ bị bắt lại mất."

Khuất Tĩnh Văn bật cười, hỏi nàng: "Vệ Âm đến rồi sao?"

Cô thấy trong sân nhà đậu một chiếc xe.

Kỳ Mặc Vũ cọ cọ vào ngực cô, lười biếng gật đầu: "Đúng rồi a."

Trông nàng giống như chú mèo con đang tham luyến hơi ấm, Khuất Tĩnh Văn cũng không đành đổ xuống hũ giấm mà chỉ dịu dàng duy trì tư thế để nàng được thoải mái.

Sau khi cọ đủ, Kỳ Mặc Vũ mới ngồi thẳng người trở lại, làm ra bộ dáng nghiêm túc: "Khuất lão sư, đi thôi. Sao còn ngồi đó a?"

Khuất Tĩnh Văn gõ nhẹ vào trán nàng: "Em đó, không nói lý lẽ."

Kỳ Mặc Vũ cười khúc khích.

Arrebol cách nhà họ Kỳ không quá xa. Chỉ mất 15 phút lái xe là đến nơi. Sau khi xe dừng lại, nhân viên nhanh chóng chạy đến đỗ xe rồi hướng dẫn hai người đi đến căn phòng đã đặt trước.

Khi vừa nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ, nữ nhân viên đã không nhịn được mở to mắt, cả người đều hồi hộp. Đến khi nghe Khuất Tĩnh Văn báo tên cô lại càng trở nên hốt hoảng, xém tí nữa là hét lên. Cô nghe nói người đặt căn phòng này là một nhân vật không thể đắc tội. Cô cứ nghĩ là một vị nào đó hùng hổ dọa người hoặc là một lão già có tiền có thế. Nhưng nào ngờ cuối cùng lại chính là hai nữ thần giống như từ trong truyện bước ra.

Cô thật muốn xin chụp cùng vài bức ảnh nhưng tinh thần kính nghiệp không cho phép cô làm điều đó. Chỉ có thể âm thầm ngắm nhìn rồi lén lúc nhắn tin khoe cùng với những nhân viên khác.

"Hai vị mời vào, cần gì có thể trực tiếp bấm chuông."

Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Cảm ơn."

Nữ nhân viên cúi đầu lui ra ngoài, cô vừa đóng cửa liền đưa tay vuốt trái tim đang đập loạn. Cô thề là trong suốt mấy tháng làm việc tại đây, lần đầu tiên cô như vậy. Không biết họ là thần thánh phương nào nhỉ?

Vì muốn riêng tư nên Khuất Tĩnh Văn đương nhiên không có tiết lộ thân phận của mình. Cô chỉ để Tô Tử Phong lo liệu mọi thứ, cũng không cho kinh động đến những quản lý cấp cao.

Kỳ Mặc Vũ không giấu được sự thích thú khi nhìn thấy cảnh sắc qua cửa kính. Một Vĩnh Thành khác xa trong trí nhớ, xa hoa và lộng lẫy hơn. Gió xuân bị ngăn cách bên ngoài nhưng những ánh đèn vẫn không ngừng chớp tắt. Nàng đưa tay chạm vào cửa kính, như muốn thông qua đó bắt lấy sao trời.

Khuất Tĩnh Văn tiến đến, từ phía sau ôm lấy nàng, cằm đặt trên hõm vai, thân thiết cọ cọ: "Thích không?"

Kỳ Mặc Vũ xoay người lại, siết chặt ôm ấp, ghé bên tai cô thì thầm: "Rất thích, nhưng là thích chị nhất."

Nàng nói xong liền thích thú ngắm nhìn tai Khuất Tĩnh Văn dần đỏ lên mà gò má của nàng cũng không thua kém.

Khuất Tĩnh Văn nhỏ giọng: "Em nói như vậy sẽ khiến tôi không nhịn được muốn làm chút gì đó."

Kỳ Mặc Vũ tinh nghịch nắm lấy cổ áo cô: "Khuất lão sư, em nghĩ chị sẽ không phải một người chần chừ?"

Khuất Tĩnh Văn bật cười thành tiếng, nghiêng người ngậm lấy môi nàng. Trước khi răng môi chạm vào nhau đâu đó còn có thể nghe thấy âm thanh trong trẻo của Kỳ Mặc Vũ phát ra.

Hai người hôn đến trời đất quay cuồng, cho đến khi bụng Kỳ Mặc Vũ kêu lên một tiếng. Nàng ngượng ngùng tách ra ôm ấp, xoa xoa cái bụng: "Bảo bối, em đói."

Khuất Tĩnh Văn xoa gò má nàng, kéo nàng ngồi vào ghế rồi ấn chuông.

Phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên, còn có một nghệ sĩ đàn violon theo vào.

Bàn ăn được trang trí tinh tế nhưng không kém phần lãng mạn. Có hoa, có nến, có âm nhạc và đặc biệt là có người thương. Không khí chẳng mấy chốc rơi vào sóng nước dịu dàng, du dương mà nồng cháy.