Cùng Nam Thần Xuyên Không Thành Nữ Phụ

Chương 19




Nói gì thì nói, nhưng anh đừng động tay động tay được không, buông tôi ra trước đã chứ?

May mà trong lòng Triệu Thanh Xuyên cũng hiểu, chỉ ôm một lát, lúc tôi giãy giụa thì thuận đà buông tôi ra, vẫn nhìn tôi không chớp mắt.

Tôi nhìn ra phía sau anh ta, nghĩ xem bây giờ trong thang máy có ai không, chẳng may có người từ thang máy đi ra cũng không hay, nên kéo Triệu Thanh Xuyên vào nhà, tiện tay đóng cửa lại: “Vào rồi nói.”

Triệu Thanh Xuyên đứng ở cửa ra vào, ánh mắt liếc qua kệ treo quần áo, thấy áo khoác Thẩm Lang treo trên ấy, ánh mắt bỗng nhiên đượm buồn.

Tôi đang định hỏi anh ta đến đây làm gì thì Triệu Thanh Xuyên đã rào trước: “Lưu Nhất, số tiền Tiểu Tuyển đưa cho tôi, trong đó có phần của em, đúng không?”

Tôi giật mình, tôi vô thức định phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Trong lòng tôi nghĩ, thôi đành vậy.

Lúc đưa tiền, tôi đã dặn đi dặn lại Thủy Tuyền rằng đừng nói với Triệu Thanh Xuyên trong đó có phần của tôi, lúc nào Triệu Thanh Xuyên trả cho cô ấy, cô ấy đưa lại cho tôi là được.

Về chuyện này, tôi không muốn mình phải thấy thẹn lòng, chứ không phải muốn Triệu Thanh Xuyên mang ơn.

Nhưng rõ ràng Thủy Tuyền vẫn là nữ chính ngây thơ ngốc nghếch, không hiểu chuyện phức tạp giữa tôi và Triệu Thanh Xuyên. Ấn tượng của cô ấy với tôi và Triệu Thanh Xuyên, có lẽ chỉ dừng lại ở chỗ chúng tôi đối chọi nhau lúc trước. Vậy nên cô ấy mới lén nói chuyện này cho Triệu Thanh Xuyên, cũng vì muốn xoa dịu mối quan hệ giữa tôi và anh ta.

Nhưng thấy chưa, Triệu Thanh Xuyên hiểu lầm rồi.

Anh ta nhìn tôi, trong mắt là niềm khao khát dè dặt: “Lưu Nhất, em giúp tôi, có phải là vì…”

“Vì trước đây anh giúp tôi và Tô Vân Y, chuyện ồn ào gần đây anh còn thay Tô Vân Y chịu tội. Có qua có lại, để biểu đạt lòng biết ơn, nên tôi mới giúp anh.”

Ánh mắt của Triệu Thanh Xuyên phút chốc tối sầm: “Chỉ vì lý do đó ư?”

“Anh còn hy vọng vì lý do gì nữa?” Tôi chăm chú nhìn Triệu Thanh Xuyên: “Triệu Thanh Xuyên, trước kia chúng ta quen biết vì Thủy Tuyền, bây giờ hơi thân thiết, là do cùng ở chung cuộc thi, sau đó lại làm chung công ty. Nhưng xét đến cùng, thật ra chúng ta không tính là thân.”

Lời tôi nói vừa xa cách vừa không khách khí, vì vậy khuôn mặt Triệu Thanh Xuyên hiện lên sự mất mát không thể che đậy. Anh ta rũ mắt, hé môi hai lần, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Tôi luôn cho rằng, ít nhất em cũng thích tôi một chút.”

“Tôi…” thật sự không như thế.

“Giống như tôi thích em vậy.

Triệu Thanh Xuyên bất ngờ nói ra lòng mình. Tôi ngẩn người, không biết nên nói gì cho phải.

Triệu Thanh Xuyên không đợi tôi trả lời, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay vì chuyện của bố mẹ tôi, hầu như tôi không chợp mắt nổi, nhưng chỉ cần nhắm mắt ngủ, tôi lại luôn mơ về em. Mơ thấy tôi và em cùng nhau đóng phim, cùng đứng trên sân khấu hợp xướng, tôi ở sau lưng len lén nắm tay em, em cũng không hất tay tôi ra.”

Nhưng đó chỉ là một giấc mộng.

Tôi nhìn Triệu Thanh Xuyên, không nói gì một lúc, trong lòng đang hoài nghi, rốt cuộc anh ta đã thích tôi từ bao giờ?

Tình cảm sâu sắc chân thành, nỗi nhớ thương, lời từ đáy lòng như vậy… không phải nói cho Thủy Tuyền nghe mới đúng à?

Dường như Triệu Thanh Xuyên nhìn thấu suy nghĩ của tôi, hơi dừng lại một chút, ánh mắt phức tạp: “Tôi biết, tôi hẳn phải thích Tiểu Tuyền, tôi và em ấy lớn lên cùng nhau, là thanh mai chúc mã, hơn nữa Tiểu Tuyền lại thiện lương hồn nhiên như vậy…”

Dễ chịu thật, bình thường rồi, đây mới là thoại của nam phụ chứ!

“Nhưng mà, tôi không thể dối lòng mình được.” Triệu Thanh Xuyên bỗng chuyển chủ đề: “Trong thời điểm này Tiểu Tuyền thích tôi, tôi rất biết ơn em ấy. Nhưng điều khiến tôi vui nhất, chính là em ấy nói cho tôi hay, trong những người giúp tôi còn có cả em nữa.”

Anh ta nói vừa thành khẩn vừa chân thành, nhưng tôi không thể nói dối được, rằng tôi không rung động, chỉ thấy rất khó xử.

“Cảm ơn tấm lòng của anh, nhưng tôi thật lòng không thích anh, người tôi yêu là Thẩm Lang.”

“Nhưng anh ta mới về nước được bao lâu chứ, nửa năm ư?” Triệu Thanh Xuyên không cam lòng, hỏi tôi: “Tiểu Nhất, nếu tôi tỏ tình với em trước khi anh ta trở về, có phải em sẽ chấp nhận tôi không?”

Tôi ăn ngay nói thật: “Không.”

Tôi không thể nói cho anh ta biết, thật ra từ rất lâu Thẩm Lang đã lấy thân phận Tô Vân Y đứng bên cạnh tôi, hai chúng tôi nương tựa nhau mà sống, đành nói: “Triệu Thanh Xuyên, tôi và anh thật ra không phải hai người cùng thế giới.”

“Thẩm Lang thì phải ư?”

Tôi gật đầu, tự tay chặt đứt suy nghĩ cuối cùng trong đầu anh ta.

Ánh mắt trong mắt Triệu Thanh Xuyên nhạt nhòa, anh ta mở miệng, nhưng mãi lâu không nói dù chỉ một chữ.

Không khí ngưng đọng, mãi lâu sau, anh ta mới nói: “Vậy, Lưu Nhất, hy vọng em sống thật rạng ngời.”

Anh ta quay người, mở cửa rời đi, bóng lưng cao gầy trông cực kì hiu quạnh.

Tôi nghe nói, khoảng thời gian này chuyện của Triệu Thanh Xuyên xôn xao trên mạng, phóng viên luôn tìm cách gặp anh ta, anh ta còn không ra được khỏi cửa. Nhưng ngày hôm nay anh ta vẫn nghĩ mọi cách, nhân lúc đêm khuya đến nhà tôi, có lẽ chỉ vì đứng trước mặt tôi, muốn tôi đưa cho anh ta một đáp án.

Trong lòng tôi thấy chua xót, đứng trước cửa sổ, nhìn hình bóng của Triệu Thanh Xuyên biến mất trong xe quản lý.

Ngày hôm sau lúc tôi đến công ty lấy dồ mới biết, người làm quản lý cho Triệu Thanh Xuyên hơn mấy năm nay – chị Tĩnh – vẫn không bỏ rơi anh ta. Chị ấy vận dụng mọi mối quan hệ của mình, đi xin một đạo diễn có tiếng, giúp Triệu Thanh Xuyên giành được một vai nam phụ.

Xem phần phân vai, là nam phụ thứ năm.

Nếu là Triệu Thanh Xuyên trước đây, anh ta sẽ xem thường vai diễn này, nhưng bây giờ anh ta đã hoàn toàn bị đánh ngã, danh tiếng xuống dốc không phanh, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Chị Tĩnh đưa kịch bản cho anh ta, nhìn Triệu Thanh Xuyên thở dài: “Chị biết, trong lòng em sẽ có sự chênh lệch, nhưng đạo diễn Tịch là một đạo diễn tốt, biết cách dẫn dắt diễn viên, hơn nữa vai diễn này tuy không nhiều đất diễn lắm nhưng rất đặc sắc, em hãy luyện tập diễn xuất, đóng phim thật nghiêm túc, sẽ có một ngày em trở mình.”

Triệu Thanh Xuyên gật đầu. Anh ta đóng kịch bản lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chị Tĩnh: “Chị Tĩnh, trước đây em đã mang đến cho chị rất nhiều rắc rối, đúng không!?”

Chị Tĩnh ngây người mấy giây, bật cười: “Nói chuyện này làm gì? Được rồi, em nghiên cứu kịch bản đi! Chị phải thông báo cho Lưu Nhất công việc trong buổi tiệc tối.”

Chị ấy quay người đi về phía tôi, nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta vào phòng họp bên cạnh nói chuyện.”

Vào phòng họp, chị Tĩnh đóng cửa lại, đơn giản nói với tôi những điều cần chú ý trong buổi tiệc, tôi gật đầu, biểu thị mình nhất định sẽ chú ý kỹ.

Sau đó, chị ấy đột nhiên cảm thán nói: “Lúc chị mới vào nghề này, nghệ sĩ chị dẫn dắt đầu tiên chính là Thanh Xuyên, lúc ấy cậu ấy mới ra mắt, chị và cậu ấy xem như giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành!”

Tôi không rõ tại sao chị ấy lại nói với tôi chuyện này, thấy chị không lên tiếng, có lẽ đang cân nhắc câu từ.

“Thanh Xuyên có rất nhiều khuyết điểm, có gia thế tốt, nên quen thói ngông cuồng. Nhưng bây giờ cậu ấy đã không được như trước nữa, cũng sẽ không trở thành mối đe dọa của ai. Hơn nữa, dù là bộ phim trước Thủy Tuyền mời em đóng phim, hay bữa tiệc lần này, thật ra đều do cậu ấy âm thầm sắp xếp cho em tài nguyên. Dù trước đây cậu ấy thật sự đã làm rất nhiều chuyện không tốt, bất kể là với em hay Tô Vân Y, nhưng như vậy coi như bồi thường các em đi.”

Chị Tĩnh nói một tràng, cuối cùng cũng nói vào chuyện chính: “Vậy nên, nếu hôm qua Thanh Xuyên đến tìm em nói gì quá khích, mong em không giữ trong lòng.”

Tôi ngẩn ra, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thì ra người ngồi trong chiếc xe dưới tầng là chị Tĩnh.

Tiếc rằng chị không biết, Triệu Thanh Xuyên đến không phải tìm tôi tra hỏi, mà là đến tỏ tình với tôi.

Đương nhiên chuyện này không thể nói rõ được, nên tôi đành lúng túng im lặng.

Chị Tĩnh quét mắt nhìn tôi, bỗng nhiên nói tiếp: “Hơn nữa, chuyện của bố mẹ cậu ấy ảnh hưởng không nhỏ đến cậu ấy. Quách Minh Uy ra tay độc ác thế, em lại thân với cậu ta, khó trách Thanh Xuyên có khúc mắc.”

Quách thiếu?

Tôi mờ mịt đứng ngây người tại chỗ.

Nhưng hôm qua Triệu Thanh Xuyên đến tìm tôi không nói gì hết mà.

Dường như anh ta chỉ đơn thuần đến bày tỏ lòng mình với tôi, sau đó nghe được đáp án của tôi rồi, những thứ khác đều không quan trọng.

Không thể không nói, Triệu Thanh Xuyên đã không còn là Triệu Thanh Xuyên của ngày trước nữa rồi.

Trầm mặc một lúc, chị Tĩnh nói: “Vả lại, có một số chuyện không thể truy cứu nữa. Chuyện của Triệu gia nếu điều tra thêm sẽ liên lụy đến nhà của cô bạn thanh mai chúc mã Thủy Tuyền kia. Đương nhiên chị không nói chuyện này với cậu ấy, em cũng đừng nói, Thanh Xuyên đã phải chịu đả kích quá lớn rồi.”

Chị Tĩnh nói xong, sắc mặt lại quay về lạnh nhạt: “Được rồi, chị đi trước đây, nếu em không còn chuyện gì muốn nói nữa thì có thể về được rồi.”

Chị đi sượt qua tôi, mở cửa đi mất, chỉ còn mình tôi trong phòng họp khiếp sợ không bình tĩnh được.

Triệu gia bị tiêu diệt… có liên quan đến nhà Thủy Tuyền? Tất nhiên không thể nào là người mẹ ruột yếu ớt vô tội của cô ta, mà là thương nhân Tề Dương!

Như vậy, là một thành viên của Tề gia, Tề Thiên Thâm có biết chuyện này không?

Là nam chính sở hữu bàn tay vàng, Mộ Dung Linh có biết chuyện này không?

Nếu hai người họ đều biết, có phải đều âm thầm lừa dối Thủy Tuyền không?

Đừng nói đến Triệu Thanh Xuyên, ngay cả tôi cũng không chịu nổi đả kích này.

Hai ngày sau, tôi gặp lại Thủy Tuyền trong hậu trường buổi tiệc.

Cô ấy ăn vận lộng lẫy, mặc bộ lễ phục ngắn gắn đầy đá quý, còn tôi nghe theo lời khuyên của chị Tĩnh, chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh biển, đi đôi giày cao gót khiến bước đi không vững.

Tôi thuận miệng hỏi: “Sao Mộ Dung Linh không đến?”

“Đêm nay anh ấy về nhà.” Thủy Tuyền mỉm cười nhìn tôi, lại gần khoác tay tôi: “Tiểu Nhất, cậu mặc thế này rất xinh!”

Dù không quen thân thiết thế này, nhưng tôi vẫn cố nhịn không hất tay cô ấy ra, quay sang nhìn cô ấy.

Vẻ mặt ngây thơ của Thủy Tuyền không giống như đang giả vờ, suy đoán của tôi đã được xác thực – Dù là nam chính hay nam ba, không một ai nói cho cô ấy biết sự thật về chuyện của Triệu Thanh Xuyên.

Tôi và Thủy Tuyền sửa sang lại trang phục, vai kề vai đi vào sảnh chính, ngồi dưới sân khấu, cầm ly rượu chờ tiết mục tiếp theo. Vì quá buồn chán nên tôi chỉ cúi đầu nhắn tin tán gẫu với Thẩm Lang.

Thẩm Lang nói với tôi, cuộc thảo luận rất thuận lợi, anh và Quách thiếu đã kí hai bản hợp đồng có giá trị hàng trăm vạn, vì trong đó còn có một đơn là hệ thống Al của xe tải, nên anh phải đưa khách đi xem xe.

“Có một chiếc xe rất đẹp, Porsche Taycan màu hồng dâu tây, lúc nào về sẽ mua tặng em.”

Tôi nhẩm tính ngày Thẩm Lang về, nói cho anh biết sau chuyện của Triệu Thanh Xuyên có khúc mắc.

Đúng lúc này, có người chầm chậm bước tới, nhắc nhở tôi ra sau hậu trường chuẩn bị, tiết mục tiếp theo chính là của tôi. Lúc tôi ôm đàn lên sân khấu, nhìn quanh dưới sân khấu, hơi sửng sốt.

Bởi vì, không phải tiết mục có vấn đề gì, nhưng tôi không thấy Thủy Tuyền đến dự tiệc đâu cả.

Tôi bất an hát xong một bài, chào cảm ơn rồi chạy ra sau hậu trường, gọi điện cho Thủy Tuyền, nhưng tôi gọi bao nhiêu cuộc cũng không có ai nghe máy.

Đang định quay người thì ngoài cửa vang lên tiếng động không bình thường, tôi cất cao giọng: “Ai đấy!?”

Không có ai trả lời. Tôi chạy ra bám vào cửa nhìn ra ngoài xem xét, hành lang trống không, không một bóng người.

Trong lòng tôi dâng lên nỗi bất an, nhớ lại những lời Thủy Tuyền từng nói: “Gần đây tớ có cảm giác có người theo dõi tớ.”

Đây chỉ là sự trùng hợp, hay là bàn tay vô hình của truyện kia lại nhúng tay vào vận mệnh của chúng tôi một lần nữa, bắt đầu gây sóng tạo gió rồi?

Tôi cắn môi, để đàn trong góc phòng hóa trang, tháo chiếc vòng cổ hoa tuyết treo lên cây đàn, sau đó nắm chặt điện thoại đi ra ngoài cửa.

Diện tích của hậu trường này không nhỏ, tôi gõ cửa từng phòng một, sau đó đẩy cửa kiểm tra, cuối cùng đến gần cánh cửa cuối hành lang nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tề Thiên Thâm.

Anh ta mặc một bộ vest đen, cạo đầu đinh, ăn mặc như nhân vật phản diện, trên khuôn mặt luôn lạnh lùng hiện lên sự điên cuồng.

Nguyên ngủ, thì ra đây chính là người cô thích ư? Đúng là không có mắt nhìn.

Hình như Tề Thiên Thâm không phát hiện ra tôi, anh ta ôm một cô gái mảnh khảnh đi ra. Tôi tập trung nhìn, sợ hãi đến nỗi suýt nữa kêu ra tiếng. Cô gái nhắm nghiền mắt hôn mê, mặc bộ lễ phục mày trắng kia chính là Thủy Tuyền!

Tôi mở to mắt nhìn anh ta ôm Thủy Tuyền ra ngoài cửa, trong lòng hơi do dự, đang định đi theo thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ. Tôi chưa kịp quay đầu thì một chiếc khăn lông ướt đã bịt miệng tôi, mùi hương gay mũi xộc thẳng vào khoang mũi, tôi chưa kịp kêu lên đã ngất đi rồi.

Thuốc mê!

Theo dõi, nam ba, Triệu Thanh Xuyên… Trong nháy mắt, tất cả những mảnh ghép xâu chuỗi trong đầu tôi, tôi đột nhiên hiểu ra tất cả.

Trước khi bất tỉnh, suy nghĩ cuối cùng trong đầu chính là: May thật… Ít nhất tôi đã để lại chút manh mối cho Thẩm Lang.

Mê man trong bóng đêm thật lâu, đến khi tôi mở mắt, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

“Ưm…”

Tôi vừa phát ra tiếng thì nghe thấy giọng nói tràn đầy lo lắng của Thủy Tuyền bên cạnh: “Tiểu Nhất, cậu không sao chứ?”

Sau khi thích ứng được với ánh sáng, tôi quan sát xung quanh một lượt. Đây là một phòng ngủ rất xa hoa, còn tôi bị xích như xích chó ở chân giường, điện thoại di động cũng bị lấy mất.



Thủy Tuyền lo lắng nhìn tôi: “Tiểu Nhất, cậu hít nhiều thuốc mê quá nên sau khi tỉnh lại có lẽ sẽ thấy hơi khó chịu. Nếu khó chịu quá thì cứ nói với tớ, tớ sẽ bảo… anh ấy mua thuốc cho cậu.”

Cái tên kia bị cô ấy nuốt xuống.

Đúng lúc tôi đang định lên tiếng thì cửa phòng phủ đột nhiên bị đẩy ra, Tề Thiên Thâm mặc một cây đen đi tới, thấy tôi đã tỉnh lập tức nói với Thủy Tuyền: “Tiểu Tuyền, anh đã nói cô ta sẽ không có chuyện gì rồi mà, bây giờ em yên tâm rồi chứ?”

Thủy Tuyền quay lại, giọng nói mang theo tức giận: “Tại sao anh lại phải xích Tiểu Nhất?”‘

Tề Thiên Thâm cười lạnh: “Cô ta không đáng tin.”

“Anh!”

Tôi ghìm vai Thủy Tuyền, nói với Tề Thiên Thâm: “Ơ, anh thì đáng tin quá nhỉ, đáng tin đến mức đưa Thủy Tuyền và tôi đến đây. Luật sư Tề, anh là luật sư có tiếng toàn quốc đấy, xin hỏi anh còn nhớ rõ hạn chế tự do thân thể là vi phạm pháp luật không?”

Tề Thiên Thâm nhìn tôi chòng chọc, tôi không hề run sợ đối diện với anh ta.

Một lát sau, Tề Thiên Thâm nở một nụ cười lạnh như băng: “Vi phạm pháp luật? Vậy các cô cũng phải thoát ra mới báo án được chứ.”

Nam ba đột nhiên biến thành phản diện, hơn nữa rõ ràng anh ta có thể đánh thuốc mê đưa tôi đến đâu, chắc chắn không định để tôi sống sót ra ngoài.

“Tôi không ra được, Thủy Tuyền có ra được không?”

Tôi cong môi, cười lạnh: “Dù có là ai báo án, có thể đưa thằng khốn anh ra công lý, tôi, đều, vui.”

Ánh mắt của Tề Thiên Thâm lạnh đi, sát khí trong mắt lóe lên, sau đó anh ta cười phá lên: “Lưu Nhất, cô cho rằng ai cũng có tâm địa xấu xa giống cô à? Tiểu Tuyền lương thiện, tôi là anh của nó, hơn nữa tôi đưa nó đến đến chỉ vì thích nó quá thôi, vẫn chưa tổn thương đến nó chút nào, sao nó lại báo án bắt tôi được?”

Anh ta nói như đây là điều hiển nhiên, lại tự tin đến thế.

Tôi quay sang nhìn Thủy Tuyền bên cạnh: “Cậu sẽ báo cảnh sát chứ?”

Thủy Tuyền nhìn thoáng qua Tề Thiên Thâm, giọng nói lạnh lùng: “Sẽ.”

Trong nháy mắt cả người Tề Thiên Thâm cứng đờ, giống như phải chịu sự đả kích rất lớn.

Một lúc lâu sau, anh ta cúi đầu, mỉm cười rất giống nhân vật phản diện: “Nếu vậy, Tiểu Tuyền, anh cũng không thả em đi được. Ở đây cái gì cũng có. anh sẽ chăm sóc em thật tốt, em cũng như Lưu Nhất, cứ ở đây đi!”

“Đợi đã!” Anh ta quay người muốn chạy, Thủy Tuyền vội vàng gọi anh ta lại.

Tề Thiên Thâm quay đầu, bên môi vương ý cười, Thủy Tuyền nói: “Trước tiên anh tháo xích sắt cho Tiểu Nhất đã.”

Nụ cười của Tề Thiên Thâm tắt ngóm, anh ta dùng ánh mắt sắc bén đâm lên người tôi, sau đó nhìn vào cái cưa ở góc phòng.

Đó có thể là đồ của thợ mộc nào đó để đấy, bây giờ Tề Thiên Thâm đang chỉ vào nó, nói với tôi và Thủy Tuyền: “Muốn tháo xích sắt? Hay là dùng cái cưa kia đi! Đương nhiên nó không cưa được xích sắt, nhưng ít ra có thể cưa đứt chân cô.”

Nụ cười của Tề Thiên Thâm lạnh lẽo và ác nghiệt, nhưng tôi chỉ muốn hỏi anh ta một câu.

Anh tiếp đãi tôi nhẹ nhàng ở đây thì đã làm sao?

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại, sau đó vang lên tiếng khóa cửa, trong nháy mắt căn phòng yên tĩnh trở lại. Tôi quay sang nhìn Thủy Tuyền, Thủy Tuyền cũng nhìn tôi, trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy, sự bình tĩnh giả vờ dần biến mất, hiện lên nỗi sợ tột cùng.

Cô ấy nức nở hỏi tôi: “Tiểu Nhất, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Hỏi hay đấy, tôi cũng không biết.

Tôi hỏi Thủy Tuyền: “Cậu nói cho tớ biết trước, rốt cuộc đây là đâu?”

Thủy Tuyền nói, đây là căn biệt thự có thể ngắm cảnh biển và núi non mà Tề Thiên Thâm mua vài năm trước, vì đây là biệt thự nghỉ dưỡng, nên mỗi căn cách nhau ít nhất là 300m, gào thét kêu cứu thế nào cũng chẳng ai nghe thấy.

Tốt, trong đường cùng vẫn còn một con đường sống.

Tôi nhìn Thủy Tuyền run rẩy trước mặt, hỏi cô ấy: “Bây giờ cậu đã biết người theo dõi cậu là ai rồi chứ!?”

Thủy Tuyền bỗng nhiên không còn run nữa.

Lúc cô ấy mở miệng nói, giọng nói mang theo vẻ hối hận: “Trước đây lúc anh ấy uống say thì ôm tớ nói mấy câu kì kì. Nói tớ và anh Mộ Dung ở bên nhau, ngay cả tớ và anh Thanh Xuyên cũng thân thiết hơn người anh trai là anh ấy, còn nói… anh ấy không hề muốn làm anh trai của tớ. Anh Mộ Dung còn vì chuyện này mà cãi nhau với tớ, nhưng tớ không để trong lòng.”

Thủy Tuyền nói, ánh mắt càng thêm mờ mịt: “Vì cho đến nay, tớ luôn coi anh ấy là anh trai của tớ…”

Thật ra, lúc Tề Thiên Thâm ôm Thủy Tuyền đã hôn mê đi, tôi cũng đã đoán được hướng đi của tình tiết nửa đoạn sau rồi:

Sau khi Tô Vân Y chết trong tù, những người sau lưng cô ấy bao gồm cả Triệu gia, Tề gia đánh cược, cho nên thuê mấy tên côn đồ, định sai chúng đi gây phiền phức cho Thủy Tuyền, không ngờ Lưu Nhất lại đỡ xăng và lửa thay cô ấy.

Chuyện qua rồi, Lưu Nhất và Thủy Tuyền cũng dần cắt đứt liên lạc.

Tề gia làm liều phản kích, hoặc là mang theo tư lợi của Tề Thiên Thâm, khiến Triệu gia sụp đổ trong một đêm, còn Thủy Tuyền cố gắng giúp đỡ Triệu Thanh Xuyên, đồng thời cãi nhau với nam chính Mộ Dung Linh nổi cơn ghen, nên mới tìm Triệu Thanh Xuyên kể khổ, hai người mờ mờ ám ám.

Tề Thiên Thâm thấy dù không có Mộ Dung Linh, thêm Triệu Thanh Xuyên đã sa sút, nhưng Thủy Tuyền vẫn không thích anh ta, nên mới hắc hóa thành phản diện, giam cầm Thủy Tuyền.

Không cần hỏi, tình tiết phía sau, nhất định là Mộ Dung Linh tìm đến tận cửa cứu Thủy Tuyền, sau đó hai người họ quay về với nhau.

Dù những chuyện khác đã bị tôi thay đổi, nhưng tình tiết không thể ngăn lại vẫn đang cố gắng điều chỉnh. Lúc này đây, dù Thủy Tuyền không chơi trò mờ ám với Triệu Thanh Xuyên thì Tề Thiên Thâm vẫn vì yêu hắc hóa như thường, vẫn giam cầm Thủy Tuyền đấy thôi.

Đương nhiên, anh ta cũng giam luôn tôi đã phát hiện hành vi trái pháp luật của anh ta.

Dựa theo định luật của truyện, Thủy Tuyền chắc chắn sẽ không có chuyện gì, Mộ Dung Linh sẽ đến cứu cô ấy.

Nhưng… còn tôi thì sao?

Nhớ đến ánh mắt sát khí của Tề Thiên Thâm ban nãy, sống lưng tôi lạnh toát, cảm giác lúc nào anh ta cũng có thể từ cửa xông vào, sau đó nhặt chiếc cưa ở góc phòng lên giết ta rồi phân chia thi thể mang đi chôn.

Hạ Quy Tuyết, nguy hiểm quá.

Không được, Thẩm Lang vừa mới về, cứ coi như anh ấy thấy đàn ghi-ta và vòng cổ của tôi, cũng không thể tìm ra tôi ngay được. Để không chết theo tình tiết truyện, tôi phải tự cứu lấy mình thôi.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn quanh phòng, thấy một nhà vệ sinh trong góc, mắt sáng lên, nói với Thủy Tuyền: “Cậu vào phòng vệ sinh xem xem trong đó có sợi sắt mảnh và xà phòng không, mang ra đây giúp tớ.”

Sau khi Thủy Tuyền đi vào, tìm kiếm một lúc, cầm một dây sắt dài và một cục xà phòng đi ra.

Tôi nhận lấy, bôi xà phòng lên ổ khóa gỉ sắt, sau đó dùng lực bẻ cong dây sắt, chọc vào mắt khóa của xích sắt.

Thử từng chút một, động tác của tôi vừa chuyên chú vừa cẩn thận, vì tập trung cao độ, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng vang lên một tiếng “cạnh” nhỏ, tôi đã mở được khóa rồi.

Thủy Tuyền ngẩn người: “Tiểu Nhất, cậu… cậu biết làm cả chuyện này ư?”

Tôi lau mồ hôi, vừa tháo xích ra vừa nói: “Chút tài mọn, chút tài mọn thôi.”

Ngón nghề này lúc bé tôi học được của bố, lúc ấy mẹ tôi còn đuổi đánh chúng tôi, gào lên mắng: “Sao anh có thể dạy Tuyết Tuyết làm cái này! Con gái con đứa, về sau định đi ăn cơm tù với anh à?”

Bố tôi không cãi lại, chỉ lộ ra vẻ khó chịu, nhưng vẫn hèn mọn cười.

Còn món nghề này, đến tận khi bố tôi mất tôi vẫn chưa có cơ hội dùng bao giờ.

May mà tôi chỉ là một cái bia đỡ đạn không quan trọng xuất hiện ngoài ý muốn, chiếc khóa Tề Thiên Thâm dùng để khóa tôi là chiếc khóa sắt đã rất cũ rồi. Nếu không…. Anh ta lấy cái gì đó phức tạp hơn, ví dụ như khóa bằng dấu vân tay, khóa dùng mật mã, e rằng hôm nay tôi thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi.

Cuối cùng tôi cũng mở hết được xích, cất bước về phía cửa, sau đó mới phát hiện, cửa phòng ngủ này mở khóa bằng dấu vân tay.

“…”

Tôi lặng lẽ quay về bên giường, đeo xích sắt vào mắt cá chân, ngụy tạo như chưa mở được khóa, sau đó bẻ dây sắt thành đoạn ngắn cất vào túi quần, bảo Thủy Tuyền để xà phòng lại chỗ cũ.

Trong lúc chờ Tề Thiên Thâm quay lại, tôi nghiêm túc nhìn Thủy Tuyền: “Nghe này, Tiểu Tuyền, bây giờ Tề Thiên Thâm chắc là ra ngoài vật lộn với đám Mộ Dung Linh và Thẩm Lang rồi, nhưng anh ta sẽ quay lại rất nhanh thôi. Đợi đến khi anh ta quay lại, chúng ta có thể thoát ra ngoài hay không, tất cả quyết định ở cậu.”