Cùng Nam Thần Xuyên Không Thành Nữ Phụ

Chương 17




Tôi sững người, trong lòng đột nhiên thấy lạnh buốt.

Chẳng lẽ… Đây chính là nửa sau của truyện mà tôi chưa đọc ư?

Nghĩ tới đây, tôi vội hỏi Thủy Tuyền: “Chuyện này cậu nói cho Mộ Dung Linh chưa?”

“Chưa, tớ không muốn khiến anh ấy lo lắng.” Thủy Tuyền lắc đầu: “Nhưng tớ đã nói với anh trai tớ chuyện này rồi, anh ấy đã nhờ người bạn đáng tin của mình đi điều tra, nhưng không phát hiện ra gì khác thường.”

Cô ta đăm chiêu, khẽ thở dài: “Có lẽ do tớ nghĩ nhiều thật rồi, lần quay phim lần này không như lần trước, chắc là tớ bị kịch bản ảnh hưởng, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ.”

Bộ phim lần này Thủy Tuyền và Mộ Dung Linh hợp tác diễn tên là “Nghi Xương”, kể về cái chết oan uổng của một oan hồn nữ, dưới sự chỉ dẫn của “thượng đế” quay lại quá khứ nhiều lần, điều tra sự thật đằng sau cái chết của mình.

Trong kịch bản có một đoạn, trong ảo giác, cô gái bị những ánh mắt giăng đầy trong không khí nhìn chằm chằm, nhưng thực chất không có ai rình mò theo dõi cô ấy cả.

Có lẽ vì tôi và Thẩm Lang đến thế giới này nên không gian cũng bị ảnh hưởng, vậy nên thời gian quay bộ phim này sớm hơn gần hai năm so với truyện gốc.

Còn khả năng diễn xuất của Thủy Tuyền trải qua hai lần quay phim trước ngày càng tự nhiên hơn, bây giờ cô ta đã có thể diễn tốt bộ phim này, có cái nhìn riêng về nhân vật trong phim, không tránh được việc bị đắm chìm trong ấy. Dẫn đến việc hoài nghi thực tế mình cũng bị theo dõi, chuyện này không phải không có khả năng.

Nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Tôi cố gắng hồi tưởng lại tình tiết mình đã đọc, tiếc rằng trước khi tôi xuyên vào mới đọc đến đoạn sau khi Lưu Nhất bị hủy Dung nhận tiền của Mộ Dung Linh, lúc ấy bộ phim “Nghi Xương” này vừa quay, sau đó tôi đã bỏ truyện rồi.

Nói chung, bây giờ thành người trong cuộc rồi lại thấy vô cùng hối hận.

Người khác xuyên không, dẫu sao cũng nắm được tình tiết toàn truyện, cũng coi như có bàn tay vàng, nhưng tôi mới đọc được nửa cuốn truyện, nhất định là hậu duệ của bàn tay vàng, phá được lớp vỏ bọc bên ngoài rồi mới nhận ra bên trong là một đống sắt vụn.

Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đưa ra một đề xuất coi như đáng tin: “Anh cậu không phải luật sư có tiếng trong nước sao, chắc chắn anh ấy quen rất nhiều thám tử tư, vệ sĩ, có thể nhờ anh ấy giúp cậu. Ví dụ như tìm hai vệ sĩ thân thủ tốt, đáng tin cậy làm vệ sĩ của cậu.”

Trong truyện, Tề Thiên Thâm là nam ba, vai diễn không nhiều lắm, vừa không có cái danh thanh mai chúc mã như Triệu Thanh Xuyên, vừa bị thân phận “anh trai” ngăn cách. Vì vậy anh ta cũng không có hào quang của nam chính như Mộ Dung Linh, cũng không được như Triệu Thanh Xuyên thâm tình được người ta yêu thích, dường như chỉ là người đóng vai “gia cảnh” cung cấp sự xa xỉ và nhiều lần giúp đỡ Thủy Tuyền về mặt pháp luật, ngoài ra còn là công cụ để nâng sức hấp dẫn của Thủy Tuyền lên.

Hơn nữa nhớ lại, trong truyện, Lưu Nhất vẫn thích Tề Thiên Thâm, đầu tôi bắt đầu đau nhức.

Thủy Tuyền do dự một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Hay là thôi, Tiểu Nhất, có lẽ do tớ nhạy cảm quá thôi, chỉ vì chuyện này mà làm phiền đến anh thì không hay lắm…”

Được thôi.

Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa ra ý kiến, còn có tiếp thu hay không thì vẫn phải theo nữ chính.

Buổi chiều tôi đang ôm đàn ngồi dưới gầm cầu làm tròn bổn phận diễn vai ca sĩ lang thang của mình, Triệu Thanh Xuyên tự dưng mang theo bọc trà sữa đến đoàn phim xem xét.

Anh ta và Mộ Dung Linh đối mặt nhau, cả hai đều sững sờ, sau đó đạo diễn hô cắt, Mộ Dung Linh mới đi tới, ánh mắt lạnh đi: “Cậu đến đây làm gì?”

“Tôi…”

Triệu Thanh Xuyên vừa phun ra chữ này thì ngay phía sau anh ta, Thẩm Lang cũng tới.

Khi nhìn thấy Triệu Thanh Xuyên, ý cười trong mắt Thẩm Lang đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Tôi đang đứng bên kia đường ôm đàn ghi-ta cùng với Thủy Tuyền vừa mới thoát ra khỏi cảm xúc của bộ phim.

Bên kia đường là Mộ Dung Linh với khuôn mặt vô cảm, Triệu Thanh Xuyên biểu cảm phức tạp, và ánh mắt rét lạnh của Thẩm Lang.

Đây là tình huống quỷ quái gì vậy….

Tôi quay đầu nhìn đạo diễn, phó đạo diễn và biên kịch đứng bên sân: “Hay là… chúng ta góp tụ vào đánh mạt chược đi?”

Đạo diễn: “…”

Ông ấy hắng giọng, cất cao giọng nói: “Nghỉ ngơi nửa tiếng nhé”, sau đó dùng tốc độ ánh sáng lẩn sang một bên.

Tôi đặt đàn xuống, đi về hướng Thẩm Lang.

Tay anh cầm một phần bánh tart trứng và một ly trà chanh quýt, bánh hãy còn ấm, tôi vừa cắn một miếng đã nghe Thẩm Lang hỏi: “Lần đầu quay phim cảm thấy thế nào?”

Tôi tự tin trả lời: “Em cảm thấy mình cũng có tài diễn xuất! Không như một số người, lần đầu đi thử vai, đọc kịch bản cả nửa ngày mà vẫn không nhớ được kịch bản.”

Thẩm Lang: “…”

Đương nhiên là tôi nói bậy.

Từ lúc tôi đến đoàn phim này, cảnh của tôi tính ra không đến năm phút, thế mà tôi đã phải quay lại 40-50 lần rồi.

Theo yêu cầu của đạo diễn, tôi phải diễn ra được cảm giác phóng khoáng bướng bỉnh của một người “có tài nhưng không gặp thời, có cái ngông nhưng đành tạm gác lại tôn nghiêm đứng đánh đàn đầu đường”, nhưng ngoại trừ đàn hát trước ống kính thì những chuyện khác tôi hoàn toàn mù tịt.

Cuối cùng Thủy Tuyền phải đích thân dạy tôi, hướng dẫn tôi phải nhập vai thế nào, tôi mới từ từ cảm nhận được cái hồn nhân vật.

Sự thật chứng minh, dù thù lao đóng phim cao ngất ngưởng, nhưng bát cơm diễn xuất này không phải ai cũng ăn được.

Tôi hỏi Thẩm Lang: “Hai ngày nay không phải anh phải thử nghiệm phiên bản 2.0 à? Sao lại có thời gian qua đây thăm em?”

Thẩm Lang cười: “Thử nghiệm lần hai qua rồi, đang đi thì thấy người ta bán bánh tart trứng, nhớ em thích ăn, nên anh mua rồi qua đây tìm em.”

Dừng một chút lại nói: “Anh lấy được bằng lái rồi, xe cũng mua rồi, đợi lúc nào em quay xong thì anh đưa em về.”

Tôi cười híp mắt gật đầu: “Vâng.”

Lúc này giọng nói của Triệu Thanh Xuyên từ nơi rất gần vọng đến: “Lưu Nhất.”

Tôi ngẩng đầu, thấy anh ta đứng ngay trước mặt mình, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Thẩm lang, tự nhiên nói: “Đây là lần đầu em đóng phim à!? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không quen không?”

Cảm nhận được không khí quanh người Thẩm Lang lạnh đi, tay tôi đang để trên lưng anh âm thầm vỗ về, sau đó khách sáo nói với Triệu Thanh Xuyên: “Cũng tạm.”

Triệu Thanh Xuyên thở phào, mắt lại sáng rỡ nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Tiểu Nhất, nếu em vẫn muốn đóng phim thì cứ nói, tôi sẽ nói với chị Tĩnh để chị ấy tìm giúp em một bộ phim khác, để em diễn vai nữ chính, tôi cũng sẽ diễn cùng…”

Tự dưng anh ta gọi “Tiểu Nhất”, tôi đang bất ngờ thì anh ta đã nói tiếp, càng nói ánh mắt của Thẩm Lang càng thâm sâu.

Cuối cùng, trước khi tôi mở miệng thì Thẩm Lang đã lạnh lùng nói: “Cảm ơn tấm lòng của anh Triệu. Nhưng chí của Lưu Nhất không ở việc đóng phim, chỉ muốn chăm chỉ làm một ca sĩ, không cần anh phải bận tâm.”

Triệu Thanh Xuyên tức giận nói: “Tôi nói với anh à?”

Tôi nhanh nhảu gật đầu: “Thẩm Lang nói đúng.”

Nỗi tuyệt vọng trong mắt Triệu Thanh Xuyên như bị bao bọc bởi bèo bọt vậy.

Tôi vội vàng chỉ vào Thủy Tuyền và Mộ Dung Linh đang thân mật ở bên kia cho anh ta thấy: “Triệu Thanh Xuyên, anh xem, Thủy Tuyền ở bên kia mà.”

“Chuyện này không liên quan đến Tiểu Tuyền.” Ánh mắt Triệu Thanh Xuyên mất mát nhìn tôi, nặng nề nói: “Tiểu Nhất, sao em lại không nhận lòng tốt của tôi? Tôi chỉ muốn giúp em thôi, đâu muốn lấy gì của em…”

Thấy anh ta càng nói càng hướng đến hình tượng thâm tình của nam phụ, tôi nhanh miệng chặn ngang: “Nhưng mà giống anh, tôi cũng không muốn lấy gì của anh hết.”

Nói xong câu này, cả người Triệu Thanh Xuyên cứng đờ, đến ánh mắt cũng đông cứng lại.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi mang theo đớn đau khắc cốt ghi tâm, chắc là phải chịu đả kích không nhỏ đấy nhỉ.

Nhưng tôi đâu còn cách nào, người tôi thích là Thẩm lang, tôi không định diễn trò mờ ám với Triệu Thanh Xuyên, nói ác hơn chút, tôi mong anh ta chết tâm nhanh chút rồi quay về quỹ đạo vốn có, vậy thì sẽ tốt cho cả hai.

Nhưng mà, tôi không ngờ Triệu Thanh Xuyên còn là người cố chấp.

Sau khi kết thúc phần diễn ở đoàn phim “Nghi Xương” xong, tôi bắt đầu nhận được tin nhắn của Triệu Thanh Xuyên. Đôi khi là lời hỏi han ân cần, đôi khi là công việc. Hiện tại đang làm chung công ty, tôi không thể trực tiếp mắng anh ta như trước đây được.

Vì vậy tôi chỉ trả lời những tin nhắn liên quan đến công việc, nhưng tin nhắn hỏi han quan tâm và những tin tán gẫu nhảm nhí tôi coi như không thấy.

Cứ như vậy qua một tháng, Triệu Thanh Xuyên không còn gửi tin nhắn cho tôi nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại, nhìn Quách thiếu ngồi đối diện.

Cậu ta cũng nhìn tôi, hỏi: “Lưu Nhất, hôm nay cô và Thẩm Lang hẹn tôi qua đây có chuyện gì?”

Thẩm Lang bên cạnh nhún vai: “Đừng hỏi tôi, cô ấy có nói cho tôi biết đâu.”

Tôi hít sâu, sau đó nghiêm túc nói: “Tôi định lấy số tiền kiếm được trước đây của Tô Vân Y, lấy danh nghĩa của cô ấy thành lập một quỹ từ thiện để cứu những gia đình hoặc người thân bị giết hại, cho đến những đứa trẻ không thể sống như người bình thường.”

Ý tưởng này nảy mầm trong đầu tôi từ khoảnh khắc Thẩm Lang trở về.

Ep “hồi sinh” tôi phát hành gần đây bán được nhiều, tổng lượng tiêu thụ vượt một triệu bản, tôi kiên quyết vạch ra một kế hoạch đơn giản, định tiến thêm một bước áp vào thực tiễn.

Trước khi xuyên không, lúc tôi đọc truyện chỉ cảm thấy Tô Vân Y là một nữ phụ phản diện ngu ngốc không có đầu óc, khiến chuyện tình cảm của Thủy Tuyền và Mộ Dung Linh gặp rất nhiều trắc trở.

Nhưng từ khi bước chân vào thế giới này, sau khi tiếp xúc với tất cả những gì liên quan đến Tô Vân Y, tôi mới giật mình hiểu ra, Tô Vân Y không phải là người bị dán lên cái mác phản diện, cô ấy chân thực đứng trước mặt tôi, trải qua hiện thực tàn khốc và đau đớn, sau đó chết thảm ngay trước mắt tôi.

Cô ấy vùng vẫy trong bùn lầy, vất vả lắm mới thoát ra được, vậy nên mới mang theo độc và nanh vuốt sắc nhọn ra đời.

Tôi giao bản kế hoạch sơ lược cho Quách thiếu: “Nói chung, tôi có ý tưởng như vậy, nhưng chưa quen quy trình và cơ chế vận hành, có lẽ phải dựa vào cậu. Bây giờ tôi đã tự kiếm tiền được rồi, tiền của Tô Vân Y tôi cũng không dùng làm gì, không bằng tặng những người cần đến nó.”

Dừng một lát, tôi thấp giọng nói: “Tôi hy vọng, một ngày nào đó thế giới này sẽ không còn người nào vùng vẫy ngoi lên từ bóng đêm như Tô Vân Y nữa.”

Quách thiếu rũ mắt, trầm mặc thật lâu, sau đó một giọt nước mắt rơi lên tờ kế hoạch, sau đó nước mắt rơi càng nhiều, một giọt rồi lại một giọt tí tách rơi.

Tôi ngẩn người.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông. Tôi nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến chất giọng đầy lo lắng của Thủy Tuyền: “Tiểu Nhất, anh Thanh Xuyên có chuyện rồi!”