Thời Yên lại một lần ngồi trêи siêu xe Âu gia, lần này là cùng Âu Văn Phú. Âu Văn Phú và Thời Yên một đường nói chuyện, lúc xuống xe, Thời Yên cầm lấy một chai nước khoáng trêи xe, ực mạnh mấy ngụm.
Từ trêи xe xuống, Thời Yên cảm nhận vườn hoa trong biệt thự cao cấp Âu gia trước, sau đó đi theo Âu Văn Phú một đường vào nhà. Như biết bọn họ sẽ đến, một người đẹp trai mặc tây trang đứng ở cửa chờ, lúc thấy Thời Yên, trong mắt anh ta hiện lên vẻ sững sờ.
Âu Văn Phú đi lên, giới thiệu với Thời Yên: “Đây là Cung Kiệt, quản gia trong nhà, hai đứa đã từng gặp nhau, còn ấn tượng không?”
Trong nhật ký của Âu Mỹ Lệ từng đề cập đến cái tên Cung Kiệt, nhờ phúc của thuốc nhỏ mắt ký ức, Thời Yên rất nhanh nhớ lại: “Nhớ ạ, anh A Kiệt, cháu thích ăn pudding anh ấy làm nhất!”
Âu Văn Phú cười nói: “Chỉ nhớ ăn.”
Cung Kiệt rất nhanh phục hồi tinh thần, cười nói với cô: “Tiểu thư muốn ăn, chờ lát nữa tôi sẽ làm giúp cô.”
“Cảm ơn anh A Kiệt!” Thời Yên nói, đi theo Âu Văn Phú vào nhà.
Âu gia là gia tộc lớn, Âu Văn Phú tổng cộng có ba trai hai gái, ngoài gia đình con gái lớn ở nước ngoài, người khỏe mạnh khác đều ở trong toà nhà lớn này.
Phải chăm sóc ẩm thực cuộc sống hàng ngày của nhiều người còn phải xử lý toà nhà lớn như vậy, người hầu Âu gia khẳng định cũng không ít, Cung Kiệt ban nãy gặp chính là quản gia hiện tại của Âu gia —— quản gia trước là bố Cung Kiệt, anh ta đi theo bố anh ta, lớn lên từ nhỏ ở Âu gia. Hiện tại bố anh ta tuổi lớn chân cẳng có chút không tiện, không thể làm quản gia nữa, thuận lý thành chương do Cung Kiệt gánh vác.
Thời gian này, người Âu gia hẳn là đang đi làm, nhưng bởi vì Âu Văn Phú dẫn Âu Mỹ Lệ trở về, người Âu gia tự nhiên cũng đều trở lại. Phòng khách, ngoài “bạn cũ” của Thời Yên Âu Thế Xuyên, con trai lớn và con gái thứ hai của Âu Văn Phú đều có mặt.
Con trai lớn của ông cũng chính là bố nuôi của Lâm Khả Khả, dưới gối có có một trai một gái, trước mắt đều làm việc ở Âu thị, con gái thứ hai cũng có một con trai, cũng làm việc ở Âu thị. Mấy anh chị này cũng đều đi theo bố mẹ từ công ty trở về, đón Âu Mỹ Lệ về nhà.
Vốn dĩ bọn họ vẫn luôn cảm thấy, Âu Văn Phú tìm Âu Mỹ Lệ khẳng định là giỏ tre múc nước công dã tràng, không nghĩ tới, Âu Văn Phú thật sự dẫn người về. Ánh mắt mọi người nhất trí dừng trêи người Thời Yên, chỉ liếc mắt một cái, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thật sự rất giống Âu Mỹ Lệ, Âu Mỹ Lệ vậy mà thật sự mạng lớn, không chết?
Hiện tại Thời Yên đã trải qua chứng thực DNA của đoàn đội chuyên nghiệp, trong lòng tự nhiên cũng thêm vài phần tự tin, thấy tất cả mọi người đều nhìn cô, cũng thoải mái hào phóng để bọn họ xem.
Những người này, chỉ có Âu Thế Xuyên quen thuộc với cô nhất, cho nên cô gọi Âu Thế Xuyên đầu tiên: “Chú út.”
Âu Thế Xuyên từ trêи sô pha đứng lên, đắc ý dào dạt sửa sang quần áo của mình, nhìn cô: “Mỹ Lệ đã về rồi.”
“Dạ.” Thời Yên cũng cười, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Âu Mỹ Lệ là người sống ở Âu gia hai năm, cho nên người Âu gia cô đều nên quen, Âu Văn Phú không giới thiệu cho Thời Yên giới thiệu, mà hỏi cô: “Mỹ Lệ, những người này con còn nhớ không?”
Thời Yên tự nhiên nhớ rõ, dù sao thì Âu Thế Xuyên đã đào hết gốc gác Âu gia cho cô. Cô làm bộ tiến lên nhìn bọn họ, sau đó gọi từng người một.
Kế tiếp lại là cảnh tượng người nhà đoàn viên cảm động, Cung Kiệt thấy bọn họ nhận nhau không sai biệt lắm, đi lên nói với Âu Văn Phú: “Lão gia, phòng Mỹ Lệ tiểu thư đã dọn xong, vẫn là căn phòng cũ.”
“Tốt, tốt.” Hôm nay Âu Văn Phú rất vui, cười liên tục đáp tốt, ông nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên đi theo bọn họ, nói với anh, “Cháu đưa Mỹ Lệ về phòng đi, hai người trẻ tuổi ở lâu một chút, đợi lát ăn cơm ông lại bảo người lên gọi hai đứa.”
“Dạ.” Lục Cảnh Nhiên chủ động xách hành lý cho Thời Yên, đi đến bên cạnh cô, “Đi thôi.”
Thời Yên nhướng đuôi lông mày, đi theo anh lên tầng. Đại trạch Âu gia có nhiều người, phòng tự nhiên cũng nhiều, Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên đi đến tầng ba, sau đó rẽ hướng về phía một hàng phòng bên phải.
Đi không đến vài bước, Lục Cảnh Nhiên đột nhiên dừng bước, hỏi Thời Yên bên cạnh: “Em còn nhớ mình ở phòng nào không?”
Thời Yên nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên hiện lên cảm giác khác thường. Rõ ràng đoàn đội giám định chuyên nghiệp Âu Văn Phú mời đến đã chứng minh cô chính là Âu Mỹ Lệ, nhưng Âu Văn Phú cũng thế, Lục Cảnh Nhiên cũng vậy, tựa hồ luôn cố ý vô tình sẽ thử cô một chút.
Bọn họ làm cái nghề này, làm việc đều cẩn thận, cho nên cũng có thể bởi vì cẩn thận mà trở nên có chút mẫn cảm.
Thời Yên nhìn hành lang trước mặt, có bốn phòng chờ cô lựa chọn, rất không khéo chính là, Âu Thế Xuyên không nói với cô Âu Mỹ Lệ ở phòng nào, mà nhật ký của Âu Mỹ Lệ cũng chưa bao giờ nhắc tới.
Xác suất 25%, hơi thấp, nhưng thời gian Âu Mỹ Lệ ở ký túc xá nhiều hơn ở Âu gia, cô lại trải qua tai nạn xe cộ mất trí nhớ và thời gian 5 năm, dù chọn sai cũng có biện pháp lừa gạt cho qua.
Như vậy nghĩ, Thời Yên chậm rãi nhìn bốn phòng còn lại, cuối cùng đi tới một cái tận cùng bên trong: “Cái này.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô không nói chuyện, Thời Yên mặt ngoài bình tĩnh, trái tim đã sớm đập thình thịch. Lục Cảnh Nhiên xách theo hành lý, mở cánh cửa cô chọn, quay người lại nói với cô: “Hoan nghênh về nhà.”
Thời Yên nhìn thoáng qua trong phòng, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chọn đúng rồi.
Yên lòng, cô lại có chút phiêu: “Căn phòng này gần phía đông, xem như hướng đông của căn nhà này, hướng đông lại trở thành Kim giác, phong thuỷ tốt, vượng tài.”
Lục Cảnh Nhiên đẩy hành lý đi vào, cười với cô: “Lúc em tới đây cũng nói như thế.”
Thời Yên hơi sửng sốt, thế à? Không nghĩ tới Âu Mỹ Lệ này cũng tinh mắt giống cô.
Cô nhận hành lý trong tay Lục Cảnh Nhiên, chuẩn bị bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc, Lục Cảnh Nhiên như một tôn đại Phật đứng ở trong phòng, không có chút ý muốn dịch vị trí.
Vali của Thời Yên còn bỏ quần áo, anh đứng ở chỗ này, cô có chút ngại lấy ra. Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, hỏi anh: “Anh còn ở đây làm cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Ông nội Âu bảo chúng ta ở cùng nhau nhiều hơn, em không nghe được?”
“……” Được thôi, anh muốn ở đây thì cho anh ở. Thời Yên hạ quyết tâm, lấy hết quần áo trong vali ra, tự nhiên cũng có quần áօ ɭót của cô.
Cái này ngược lại Lục Cảnh Nhiên ngượng ngùng, anh vội dời ánh mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, còn rất mất tự nhiên ho một tiếng. Thời Yên nhìn vành tai phiếm hồng của anh, cảm thấy có chút buồn cười, vị Lục đại thiếu gia này lại ngây thơ như vậy?
Hiện tại người có tiền đơn thuần như vậy rất hiếm.
Tâm trạng cô vui sướиɠ ngâm nga câu hát sắp xếp đồ đạc của mình, Lục Cảnh Nhiên vẫn nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mở miệng gọi cô một tiếng: “Mỹ Lệ.”
Ồ, gọi thân thiết như vậy. Thời Yên “Hử?” một tiếng, hỏi anh: “Chuyện gì?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Giữa anh và Lâm Khả Khả không có gì, em đừng hiểu lầm.”
Thời Yên không nghĩ tới anh sẽ chủ động nhắc tới chuyện này với mình, trong lòng thầm vui một chút, trêи mặt vẫn như cũ giả bộ thận trọng: “Ồ, không có gì chị ta gọi anh là Cảnh Nhiên? Gọi thân thiết như vậy sao.”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Người Âu gia đều gọi anh như vậy.”
“Thế à?” Thời Yên nhướng mày, “Tôi cũng gọi anh như vậy?”
Lục Cảnh Nhiên nghe được cô nói như vậy, rốt cuộc quay đầu lại nhìn về phía cô, trong mắt còn chứa ý cười nhu hòa: “Không phải em gọi anh là đại móng heo sao?”
Thời Yên lại nghĩ tới “bàn tiệc” toàn móng heo dọa sợ, méo miệng nói với anh: “Hiện tại anh không phải đại móng heo, anh là cẩu đản.”
“……” Vì sao không phải heo thì là cẩu, anh không thể có cái tên thân mật nào bình thường sao?
Thời Yên một bên thu thập đồ vật, một bên nói với anh: “Đúng rồi, về sau đám Lolita tôi sẽ tự nuôi.”
Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, nhìn cô nói: “Mấy con khác cho em nuôi không sao, nhưng Lolita vốn dĩ chính là con tham ăn nhất, em chiều nó như vậy, còn không nuôi nó thành lợn?”
“Ai nói? Tôi còn tham ăn hơn nó, anh xem tôi đã thành lợn chưa?”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
“Trọng điểm vẫn là phải vận động, vận động biết không?” Thời Yên ngừng việc trong tay, bày sự thật, giảng đạo lý với Lục Cảnh Nhiên, “Trong giới giảm béo có câu nói rất chí lý, ăn no mới có sức lực giảm béo, anh không cho nó ăn no, nó rất hậm hực! Nếu sợ nó ăn béo, chỉ cần gia tăng lượng vận động hợp lý cho nó là được, trước kia tôi thấy có bán cái máy chạy bộ chuyên dùng cho động vật, chúng ta cũng mua một cái cho Lolita.”
Lục Cảnh Nhiên hơi mím môi, nhìn cô: “Ý của em là, trước cho nó ăn béo, rồi bắt nó giảm béo, đúng không?”
“…… Cũng, cũng không thể nói như vậy, trước khi nó mập lên phải bắt nó vận động! Bóp chết ca-lo từ trong nôi!”
“…… Tùy em, nhưng về sau nuôi con, khẳng định không thể mặc em xằng bậy.”
“……” Thời Yên bị những lời này của anh sừng sờ ba giây mới ửng đỏ mặt quát anh, “Ai muốn nuôi con với anh! Thật biết dát vàng lên mặt!”
Lục Cảnh Nhiên nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, tâm trạng rất tốt: “Âu gia từ trêи xuống dưới, lại thêm Lục gia từ trêи xuống dưới đều biết anh là vị hôn phu của em.”
“Rõ ràng còn chưa đính hôn đâu đấy!”
“Chuyện sớm hay muộn, à, em còn phải tìm thời gian cùng anh về Lục gia, ông nội anh bọn họ cũng rất nhớ em.”
“……” Sao nhiệm vụ của Âu Mỹ Lệ nặng như vậy! Cô chỉ tới vì 10 tỷ đô kia!
Lục Cảnh Nhiên nói khiến Thời Yên lo lắng sốt ruột trong chốc lát, cô thừa dịp trước khi ăn cơm tìm một cơ hội gọi riêng Âu Thế Xuyên vào một bên, thì thẩm to nhỏ với ông: “Hôm nay giám định DNA vừa có, Âu Văn Phú đã đề cập hôn sự của tôi với Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên cũng nói bảo tôi với anh ấy về Lục gia, làm sao bây giờ!”
Âu Thế Xuyên nói: “Vậy về.”
Thời Yên giật giật khóe miệng, nhìn Âu Thế Xuyên nói: “Cần tôi nhắc nhở ông một chút không? Cái gọi là di sản, chính là phải sau khi Âu Văn Phú chết mới có thể có hiệu lực.”
Âu Thế Xuyên không để bụng nói: “Yên tâm đi, cô khẳng định sống lâu hơn ông ấy.”
“……” Ý cô là thế sao! “Ý tôi là, chẳng lẽ tôi phải lấy danh nghĩa Âu Mỹ Lệ, kết hôn sinh con với Lục Cảnh Nhiên??”
Âu Thế Xuyên chớp chớp mắt: “Không công nhặt một ông chồng đẹp trai như vậy, cô kiếm lời.”
“……” Ai kiếm lời còn chưa nói chính xác đâu! Cô bán nghệ không bán thân!