Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 22: Ảnh đế siêu thích viết thư tình (5)




Đàm Ninh ngồi ở hàng phía trước không nghĩ tới sáng sớm đã bị ngược như vậy, quyết định phải trả thù lại. Anh ở trêи xe tìm được kịch bản của Lục Cảnh Nhiên, lật đến mấy tờ sau, chỉ vào một đoạn đánh dấu bút đỏ bên trêи cho Thời Yên xem: “Tiểu Thời, cho em xem thứ kϊƈɦ thích.”

Thời Yên thu hồi bài poker Lục Cảnh Nhiên cho cô, ngước mắt nhìn lại: “Cái gì vậy?”

Đàm Ninh nói: “Cảnh giường chiếu của chồng em, hôm nay phải quay đầu tiên!”

Thời Yên: “????”

Cô cẩn thận nhìn cảnh diễn khoanh tròn bút đỏ kia, thật đúng là cảnh ấy ấy.

Nghiêm khắc lại nói tiếp, Lục Cảnh Nhiên debut (ra mắt) 5 năm. Hai năm đầu tài nguyên của anh không tốt, nhận diễn cũng không nhiều lắm, không có danh khí gì, sau khi kết hôn với Thời Yên, mới chậm rãi nổi lên. Nhưng 5 năm này, Lục Cảnh Nhiên chưa từng diễn một cảnh hôn nào, càng đừng nói cảnh giường chiếu.

Không ít đạo diễn đều muốn dẫn đầu dành được nụ hôn đầu màn ảnh của Lục ảnh đế, đạo diễn Uông cũng không giống họ, ông vừa lên, liền trực tiếp cho cảnh thân thiết quan trọng.

“Đoạn diễn này anh khoanh đỏ là vì trọng điểm nói rõ anh sẽ không diễn, phải dùng thế thân.”

Nghe Lục Cảnh Nhiên giải thích, Thời Yên yên tâm, cô nhìn về phía Đàm Ninh, nói với anh ấy: “Em nói với anh nè, đừng vọng tưởng châm ngòi quan hệ của hai bọn em, hai bọn em siêu tốt.”

Đàm Ninh: “……”

Vào lúc Lục Cảnh Nhiên nói muốn cho Thời Yên tới đây, anh nên kiên quyết cự tuyệt.

Tới phim trường, Lục Cảnh Nhiên chào hỏi mọi người rồi đi hoá trang thay quần áo. Không khí hiện trường hôm nay không hiểu sao lộ ra ái muội, không biết có phải bởi vì cảnh giường chiếu trong truyền thuyết kia không.

Vì tiện lọc bớt nhân viên hiện trường ra ngoài, cảnh diễn này sắp xếp ở cảnh quay cuối cùng ngày hôm nay. Lúc quay cảnh khác, đạo diễn Uông thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, lại một lần nữa chạy đi tìm Lục Cảnh Nhiên, hy vọng anh có thể vì nghệ thuật hiến thân.

Câu trả lời của Lục Cảnh Nhiên vẫn như cũ không thay đổi.

Giang Nguyệt thấy đạo diễn Uông ủ rũ cụp đuôi mà trở về, liền đoán ông khẳng định vẫn chưa nói động Lục Cảnh Nhiên. Cô ta ôm tâm lý may mắn, đi lên trước xác nhận với ông: “Đạo diễn Uông, thầy Lục đồng ý không cần thế thân sao?”

Uông Chính nói: “Tôi thật sự không có biện pháp, cô có bản lĩnh cô đi nói với cậu ta đi.”

Giang Nguyệt sắc mặt thay đổi, Uông Chính cũng không nói được Lục Cảnh Nhiên, vậy cô ta càng thêm không có khả năng: “Đạo diễn Uông, lúc trước chính ông cam đoan với tôi, nói khẳng định có thể thuyết phục được Lục Cảnh Nhiên, tôi mới đáp ứng ông không cần thế thân.”

Bộ phim của Uông Chính không phải phim sắc tình, cảnh diễn này là lần duy nhất nam nữ chủ phát sinh quan hệ, xác thật là cốt truyện yêu cầu. Ông có yêu cầu rất cao với bộ phim, thế thân khẳng định không diễn được tình cảm đúng chỗ bằng diễn viên, hiệu quả tạo ra cũng sẽ không thật tốt, huống hồ cảnh diễn này còn quan trọng như vậy.

Ông nhìn Giang Nguyệt, tận tình khuyên bảo: “Thân là một diễn viên thành thục, chuyên nghiệp, hẳn là chính diện đối mặt với cảnh giường chiếu, mà không phải một mặt mà tránh như mãnh hổ, cô nói có phải hay không?”

Giang Nguyệt nói: “Dù sao tôi vẫn là câu nói kia, nếu Lục Cảnh Nhiên diễn, tôi sẽ diễn.”

Uông Chính vào nghề nhiều năm như vậy, người và việc cũng gặp qua nhiều, chút tâm tư nhỏ này của Giang Nguyệt, trong lòng ông biết rõ ràng. Nhưng ông nên nói đều nói xong, Lục Cảnh Nhiên chính là không đồng ý. Ông không thể mạnh mẽ lột sạch người ta, ném lên giường.

Hai diễn viên đều phải dùng thế thân, đạo diễn thật là sầu trọc đầu, càng khiến người đầu trọc chính là, người sắp xếp mọi mặt chạy tới nói, thế thân của Giang Nguyệt đột nhiên không liên hệ được.

“Làm sao? Không phải đã sớm định tốt sao?”

“Là đã sớm định tốt, nhưng điện thoại không gọi được!”

Bên cạnh Giang Nguyệt cười một tiếng, nói với Uông Chính: “Đạo diễn Uông, tôi nghĩ cho ông một biện pháp, cô gái ngày hôm qua không phải thế khá tốt cho tôi sao? Để cô ta đi.”

Người sắp xếp mọi mặt nhìn cô ta một cái, nói: “Không tốt lắm đâu, dù sao cô ấy cũng là trợ lý của thầy Lục.”

Giang Nguyệt nói: “Ngày hôm qua cô ta thế thân cho tôi, Lục Cảnh Nhiên không phải cũng chưa nói cái gì sao?”

“……” Cảnh diễn ngày hôm qua có thể giống hôm nay sao?

Đạo diễn cũng ngại chạy tới tìm Thời Yên, ông có thể bắt Lục Cảnh Nhiên vì nghệ thuật hiến thân, nhưng cô Thời người ta cũng không phải diễn viên.

Việc này rất mau lan truyền ở đoàn làm phim, lúc Thời Yên nghe thấy có người đề nghị cô làm thế thân cho Giang Nguyệt, thiếu chút nữa thì phun nước khoáng trong miệng ra. Lục Cảnh Nhiên cũng cau mày, anh nhìn Đàm Ninh bên cạnh, nói với anh ấy: “Cậu giúp tôi gọi đạo diễn tới đây, nói tôi có lời muốn nói với ông ấy.”

Đàm Ninh gật gật đầu, đi làm.

Giang Nguyệt thấy đạo diễn đi đến bên Lục Cảnh Nhiên thì vẫn luôn lưu ý bọn họ. Chẳng được bao lâu, đạo diễn vui mừng ra mặt, biểu tình kia cứ như trúng 5 triệu.

“Dọn hiện trường dọn hiện trường, quay cảnh cuối cùng của hôm nay!” Đạo diễn nói chuyện với Lục Cảnh Nhiên xong, cả người tinh thần đều tốt. Giang Nguyệt đi đến trước mặt, hỏi ông: “Đạo diễn Uông, liên hệ được thế thân?”

Uông Chính nói: “Tiểu Thời đồng ý.” Ông vội nói, lại chỉ huy nhân viên công tác hiện trường.

Thời Yên đã đi theo nhân viên công tác đi xuống thay quần áo, Giang Nguyệt mày lá liễu nhẹ nhàng nhướn lên, trong lòng có chút nghi hoặc. Thời Mỹ Lệ này lại thật sự đồng ý?

“Chị Nguyệt Nguyệt, chúng ta còn không đi sao?” Trợ lý Giang Nguyệt đi tới, hỏi cô ta.

Giang Nguyệt cười cười, nói: “Không vội, chúng ta xem cảnh quay cuối xong rồi đi.”

Trợ lý nói: “Nhưng không phải đạo diễn muốn lọc bớt người sao?”

“Tôi là nữ chính, tôi lưu lại quan sát một chút có cái gì không thể?”

Giang Nguyệt thật đúng là lưu lại, nhân viên công tác hiện trường ít đi hơn phân nửa, trong phòng quay càng chỉ có đạo diễn, trợ lý đạo diễn, quay phim và chuyên gia ánh sáng. Giang Nguyệt không mang trợ lý, tự mình cũng cùng đi vào, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, nhưng cảnh diễn này phải ʍôиɠ lung ái muội.

“Diễn viên có thể ra rồi!” Trợ lý đạo diễn kêu một tiếng, Thời Yên khoác một chiếc khăn tắm đi ra. Chiếc khăn tắm này rất lớn, che cả người cô kín mít, bên trong khăn tắm chỉ mặc một cái áo trong mỏng, chờ lát nữa còn phải bị nam chính xé mở.

Giữa phòng bày một cái giường mềm mại, chung quanh đều là màn lụa vải lụa bố trí để tô đậm không khí. Thời Yên ngồi vào bên trong, cởi khăn tắm xuống. Đi theo, nam chính cũng từ bên trong đi ra, Giang Nguyệt thấy người ra, mày đột nhiên nhíu lại.

Vì sao lại là Lục Cảnh Nhiên?

Lục Cảnh Nhiên cũng khoác một tấm khăn tắm như Thời Yên, khi đi đến trước mặt Thời Yên, anh cởi khăn tắm xuống. Bên trong anh mặc càng ít, nửa người trêи không hề ngăn cản, chỉ có nửa người dưới bọc một chiếc khăn tắm nhỏ.

Mặc người ở hiện trường đã rất ít, vào lúc này Thời Yên cũng nghe được tiếng hút khí.

…… Thật là tiện nghi bọn họ, a!

Giang Nguyệt nhéo nắm tay, đi đến cạnh đạo diễn hỏi: “Sao lại thế này? Không phải nói Lục Cảnh Nhiên không diễn sao?”

Uông Chính nói: “Vừa rồi cậu ta đột nhiên lại đáp ứng rồi, tôi cũng rất bất ngờ!”

“Tôi……”

“Được rồi.” Uông Chính bị Giang Nguyệt ồn ào đến không kiên nhẫn, “Lập tức phải bắt đầu quay, cô không xem thì đi ra ngoài.”

Giang Nguyệt mím môi, trầm mặc không nói mà đứng qua một bên.

Uông Chính hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Lục Cảnh Nhiên chuẩn bị tốt, nhưng Thời Yên tựa hồ có chút khẩn trương, Lục Cảnh Nhiên dựa gần cô ngồi xuống, thấp giọng nói với cô: “Đừng sợ, cảnh diễn này anh chủ đạo, chờ lát nữa giao cho anh là được.”

“…… Vâng.” Như thế nào nghe như vậy, ngược lại có chút càng sợ hãi?

“Chuẩn bị tốt thì bắt đầu.” Đạo diễn hô bắt đầu, Lục Cảnh Nhiên đột nhiên đẩy Thời Yên ngã lên giường êm. Anh nhìn người dưới thân, thuận tay kéo một tấm chăn mỏng trêи giường, trùm ngang hông mình, vừa vặn che khuất chiếc khăn tắm kia.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, tất cả mọi người nín thở ngưng thần mà nhìn bọn họ.

Thời Yên đã sớm đã quên lúc này đang diễn kịch, xuất thần nhìn người phía trêи.

“Hôn cổ cô ấy.” Đạo diễn kêu một tiếng, điều khiển từ xa chỉ huy động tác của Lục Cảnh Nhiên. Lục Cảnh Nhiên cúi đầu, hôn lên cổ Thời Yên. Máy quay đẩy qua, đặc tả bọn họ, đạo diễn lại ra lệnh, kéo cổ áo cô ra.

Quần áo của Thời Yên vì tiện cho động tác của nam chính, lúc mặc không cài chặt, Lục Cảnh Nhiên một bên hôn sườn cổ cô, một bên giơ tay, kéo cổ áo của cô ra. Bên trong Thời Yên mặc áo quấn ngực, sẽ không thấy cái gì, nhưng Lục Cảnh Nhiên vẫn tự mình nghiêng người che chắn.

“Động một chút.”

Lục Cảnh Nhiên nghe được tiếng đạo diễn, đẩy eo lên trước một chút, sau đó có tiết tấu động lên. Đây chỉ là đóng phim, anh đương nhiên không thật sự đi vào, chỉ làm động tác. Trêи người hai người đều mặc đồ, cách vải cọ xát, cũng làm nhiệt độ cơ thể Thời Yên lên cao không ít.

“Cầm tay cô ấy, động tác đừng ngừng.”

Tay trái Lục Cảnh Nhiên chậm rãi hướng về phía trước, cầm tay phải Thời Yên đặt ở bên đầu, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau. Thắt lưng anh còn liên tục động, Thời Yên rõ ràng mà cảm giác được…… anh cứng.

Không khí trong phòng quá khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, trợ lý đạo diễn tiến đến bên cạnh đạo diễn, nhỏ giọng mà nói: “Ngày thường xem thầy Lục lạnh như băng, không nghĩ tới lúc diễn cảnh này thuận buồm xuôi gió như thế, quả thực tựa như thật sự đang làm vậy đấy.”

“……” Đạo diễn trừng mắt nhìn ông ta một cái, nói với hai người trước ống kính, “Tốt, được rồi.”

Lục Cảnh Nhiên dừng lại, dựa vào bên cạnh Thời Yên, nhắm hai mắt nhẹ nhàng thở phì phò. Đạo diễn nhìn đoạn phim vừa rồi một lần, vừa lòng nói: “Qua, hai người nghỉ ngơi một chút.”

Lục Cảnh Nhiên mở mắt ra, lúc đứng dậy, dùng thanh âm cực thấp nói một câu bên tai Thời Yên: “Vợ, anh thiếu chút nữa không nhịn được thật sự muốn em.”

Anh nói xong liền phủ thêm một cái khăn tắm lớn, bước nhanh đi ra ngoài, Thời Yên chậm rãi ngồi dậy, kéo cổ áo, sắc mặt đỏ bừng.

“Khụ, Tiểu Thời, cô cũng đi nghỉ ngơi đi.” Đạo diễn không tiện đi qua, liền đứng ở bên ngoài nói với Thời Yên. Thời Yên lên tiếng, cũng phủ thêm khăn tắm đi tới phòng thay quần áo.

Giang Nguyệt nhìn cô, sắc mặt khó coi, sao tất cả tiện nghi đều bị tiểu trợ lý này chiếm đi? Đạo diễn quay đầu lại, thấy cô ta còn đứng ở nơi đó, liền nói: “Nếu cô không đi, thì dứt khoát tới bổ sung mấy đoạn đặc tả đi.”

Giang Nguyệt mím môi, vẫn đi thay quần áo.

Trong một quán cà phê ở thành phố A, Lương Huệ Hân tháo kính râm to trêи mặt xuống, nhìn ngồi người đàn ông ở đối diện: “Tra được chưa?”

Người đàn ông đi phía trước cúi người, phóng thấp giọng nói với cô ta: “Tôi đi điều tra Thời Xảo, phát hiện ngày cô ta uống say, là từ bên 1082 trở về. Tôi cầm ảnh Thời Yên tới gần 1082 hỏi, thật sự có người gặp qua cô ta.”

Ánh mắt Lương Huệ Hân sáng ngời, truy vấn gã: “Sau đó thì sao? Cô ta ở nơi nào?”

Người đàn ông nói: “Mấy ngày nay hình như cô ta đi xa nhà, vẫn luôn không ở nhà, tư liệu tiến thêm một bước còn phải chờ một chút.”

Lương Huệ Hân từ trong túi lấy ra một xấp tiền, đẩy đến trước mặt gã: “Mau chóng, tôi không có nhiều kiên nhẫn.”

“Nhất định nhất định, cảm ơn Lương tiểu thư.” Người đàn ông nhận tiền, vui rạo rực mà đi. Lương Huệ Hân uống một ngụm cà phê trước mặt, khóe miệng cũng cong lên.

Thời Yên rõ ràng ở trong nước, Thời gia lại muốn làm bộ cô ta xuất ngoại, khẳng định có bí mật không thể cho ai biết. Chờ cô điều tra ra, trước mặt mọi người vạch trần cô ta nói dối, ngẫm lại mà cảm thấy sảng kɧօáϊ.