Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 151: Thế giới hiện thực (1)




Lúc Thời Yên cùng Lục Cảnh Nhiên đứng trong thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mới sực nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng: “Lục tổng.”

“Hửm?” Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái, “Em trực tiếp gọi tên anh là được.”

Thời Yên hắng giọng, thầm đọc tên anh, cuối cùng khá tự nhiên gọi: “Lục Cảnh Nhiên, anh biết vì sao em muốn tham gia cuộc khiêu chiến của công ty anh không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì em không có tiền.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh cười nhẹ một tiếng, nhìn Thời Yên nói: “Nhân dân tệ đổi từ tích phân đã gửi tới thẻ ngân hàng em lưu lại khi báo danh rồi.”

“Thật hả?” Trong lòng Thời Yên vui vẻ, cô nhớ thế giới cuối cùng, hệ thống như bị BUG, một phát cho cô 100 tích phân, hơn nữa nam chính tặng 100 tích phân cộng với 140 lúc trước, tổng cộng là 340 tích phân.

Đó chính là 34 nghìn nhân dân tệ!

Lục Cảnh Nhiên có chút nghi hoặc: “Sao thế, em không nhận được tin nhắn thông báo sao?”

Thời Yên suy nghĩ một chút, mới nhớ tới, điện thoại của cô đã hết sạch tiền.

“Khụ.” Thời Yên xoa xoa cái mũi của mình, biểu tình có chút mất tự nhiên, “Thật không dám giấu diếm, công ty viễn thông X hai ngày trước đã ngừng phục vụ em rồi.”

Lục Cảnh Nhiên ngây ra, rất nhanh hiểu ý trong lời nói của cô. Anh cười lấy điện thoại, thao tác vài cái bên trên: “Xong rồi.”

“Xong gì cơ?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Công ty viễn thông X sắp phục vụ em trở lại.”

Như thể xác thực lời Lục Cảnh Nhiên, điện thoại đặt trong túi của Thời Yên đúng lúc vang lên một tiếng.

Cô lấy điện thoại ra xem, là thông báo nạp tiền, nạp một lần 2000 tệ.

Lục Cảnh Nhiên hỏi cô: “Đủ dùng không?”

“…… Đủ rồi cảm ơn.” Thời Yên nói xong, liên tục nhận được mấy tin nhắn, trong đó có thông báo biến động số dư còn lại của ngân hàng. Thời Yên mở tin nhắn, nở nụ cười: “Thật sự có nè, hơn 30 nghìn!”

Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên bên cạnh, dũng cảm nói: “Đi, em mời anh ăn lẩu!”

Tuy rằng Thời Yên hiện tại có tiền, nhưng tiệm lẩu cũng sẽ không mở cửa vào buổi sáng, cô nghĩ ngợi, quyết định mang Lục Cảnh Nhiên về nhà, tự nấu lẩu ăn. Lục Cảnh Nhiên không muốn tài xế đón đưa, tự mình lái xe chở Thời Yên tới siêu thị lớn nhất thành phố A.

Khoảng thời gian này dạo siêu thị chủ yếu là các bác gái tới để tranh đồ giảm giá, đổi là trước kia, Thời Yên cũng sẽ theo chân bọn họ, điên cuồng tranh đoạt trước những gian hàng giảm giá, nhưng hiện tại cô đã khác, cô là người phụ nữ có hơn 30 nghìn trong tài khoản.

Hơn nữa bên cạnh còn có một tổng giám đốc giá trị con người hơn chục tỷ…… không, trăm tỷ.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô vừa đi vừa cười trộm, cũng không nhịn được nhếch khóe miệng theo: “Em cười cái gì?”

Thời Yên nghiêng đầu nhìn anh, nhịn cười nói với anh: “Cùng anh đi siêu thị, cảm giác như em tới thị sát công tác.”

Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, đẩy một cái xe đẩy tới: “Như vậy còn cảm thấy như là tới thị sát không?”

Thời Yên lấy xe đẩy trong tay anh, tự mình đẩy về phía trước, gật đầu: “Như vậy cảm giác khá hơn nhiều, phù.” Cô nói rồi kéo Lục Cảnh Nhiên đi về bên trái: “Nước cốt lẩu và nguyên liệu nấu lẩu đều ở bên kia, em chọn xong lại tới khu rau củ chọn rau củ.”

“Được.”

Lục Cảnh Nhiên đi theo cô tới chỗ bán nước cốt lẩu, nhân viên siêu thị vì đẩy mạnh tiêu thụ nhãn hiệu nước cốt lẩu nào đó còn trực tiếp đặt một nồi lẩu, ở quầy bên cạnh nấu lẩu, cách thật xa cũng có thể ngửi được mùi thơm.

Thời Yên không nhịn được đi lên đi ngửi ngửi, nhân viên quầy hàng lập tức tiếp thị cho cô: “Đây là sản phẩm mới của siêu thị chúng tôi, cái này đang có hoạt động khuyến mại, mua một túi được tặng một túi bánh trôi nhỏ, chiết khấu cũng rất tốt, cô ngửi thử xem, thơm lắm đúng không?”

“Ừm.” Thời Yên gật đầu, lại nói với Lục Cảnh Nhiên phía sau, “Anh cách xa một chút, đợi lát nữa mùi lẩu ám lên người anh đó, quần áo anh trông rất đắt.”

Lục Cảnh Nhiên cười nói: “Vậy đợi chút còn muốn ăn lẩu thì sao.”

“…… Có lý, nếu không anh về nhà đổi một bộ quần áo rẻ tiền hơn?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Nhà anh không có quần áo rẻ tiền.”

“……” Được thôi, cái này rất OK.

Thời Yên và nhân viên quầy hàng đều im lặng dùng ánh mắt đánh giá anh rồi tiếp tục cười nói: “Nước cốt lẩu này mới có hàng, thời gian còn rất mới, cô có thể mua thêm mấy túi, có thể được được giảm giá!”

Thời Yên cảm thấy nước cốt trông cũng không tệ lắm, liền cầm hai túi. Bỏ nước cốt vào xe đẩy, cô lại gọi Lục Cảnh Nhiên đi chọn thịt.

“Thịt bò, dạ cỏ bò, sách bò, tôm, cá……” Thời Yên lần lượt chọn từng món, “Anh còn có muốn ăn gì không?”

“Anh đều có thể, em chọn thứ em thích ăn là được.”

“Như vậy sao được, đã nói là mời anh ăn cơm mà.” Thời Yên lại nhặt chút thịt ba chỉ và lòng vịt, sau đó cùng Lục Cảnh Nhiên tới khu rau củ.

“Cái này cái này, cà chua.” Thời Yên cầm lấy một quả cà chua đỏ rực, quơ quơ với Lục Cảnh Nhiên, “Em giúp anh nấu thêm mấy quả cà chua nhé!”

Lục Cảnh Nhiên buồn cười: “Được.”

Thời Yên vui rạo rực chọn mấy quả cà chua đẹp nhất, bỏ vào xe đẩy, lại đi lấy loại rau khác: “Váng đậu, miến, khoai tây, củ sen thái lát, mấy cái này đều cần, oa, nơi này còn có mầm đậu Hà Lan!”

Dạo một vòng siêu thị, xe đẩy của Thời Yên đã bỏ đầy đồ. Trước khi tính tiền, Thời Yên lại đi lấy mấy lon bia bỏ vào trong.

Thanh toán xong, Lục Cảnh Nhiên khom lưng xách túi trong tay Thời Yên: “Để anh xách cho.”

“Hả, cảm ơn.”

Lục Cảnh Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nhiễm ý cười: “Khách khí với anh cái gì?”

“Ách…… Khụ.” Thời Yên quay đầu đi, gương mặt hơi đỏ lên. Lục Cảnh Nhiên nhìn sườn mặt phiếm hồng, chỉ cong môi, cái gì cũng không nói.

Sau khi lên xe, Thời Yên mở hướng dẫn, dẫn đường cho Lục Cảnh Nhiên: “Em ở khu phố cổ, đường bên kia không dễ đi lắm, xe anh liệu có bị xước không?”

“Không sao, có bảo hiểm.”

“À……”

Lục Cảnh Nhiên lái siêu xe chở Thời Yên rẽ trái rẽ phải trong thành phố, Thời Yên thấy anh lái xe cũng không tệ lắm, liền hỏi: “Tổng giám đốc mấy anh ngày thường đi ra ngoài không phải đều có tài xế cùng xe chuyên dụng sao? Anh không thường lái xe đúng không.”

“Ừ, nhưng điều này không ảnh hưởng tới kỹ thuật lái xe tốt của anh.”

“…… Thật biết khoe khoang.”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái: “Em cảm thấy kỹ thuật “lái xe” của anh không tốt sao?”

Thời Yên: “……”

Đây có phải tiếng Trung một từ hai ý nghĩa không?

Đường ở khu phố cổ không rộng rãi như đường mới, lúc Lục Cảnh Nhiên chạy đến gần nhà Thời Yên cũng thả chậm tốc độ xe. Nhưng trong khu phố cổ ít khi nhìn thấy một chiếc siêu xe như vậy, ven đường không ít người đều ngoái lại, một chiếc xe đối diện còn dừng lại để bọn họ đi trước.

Lục Cảnh Nhiên quẹo vào tiểu khu Thời Yên ở, chạy xe đến dưới lầu. Nơi này không có bãi đỗ xe ngầm, đều đỗ xe ở mặt đường. Thời Yên xuống xe quan sát, không khỏi có chút lo lắng: “Anh đỗ xe ở đây thật sự không sao chứ?”

Lục Cảnh Nhiên xách túi hàng, khóa xe, đi đến bên cạnh Thời Yên nói: “Không có việc gì, để ở đây đi, nhưng chỗ em xác thật có chút không tiện lắm, tìm thời gian dọn đến chỗ anh ở đi.”

Thời Yên khẩn trương nuốt nước miếng: “Này, không tốt lắm đâu.”

“Có cái gì không tốt?” Lục Cảnh Nhiên nói, “Nếu anh đã là của em, vậy tài sản đứng tên anh cũng đều là của em.”

“…… Nghe thì rất mê người, nhưng em cảm thấy, vẫn là đổi phần thưởng thành tiền đáng tin cậy hơn.”

“Em cảm thấy anh không đáng tin cậy?”

“Em cảm thấy đàn ông không đáng tin cậy.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh nhớ trong trò chơi Thời Yên thường nói một câu chính là, đàn ông đều là đại móng heo.

Anh nghĩ ngợi, móc ra một cái thẻ đen đưa cho Thời Yên: “Cái thẻ này cho em trước, quẹt tuỳ ý.”

Thời Yên: “……”

Cái thẻ đen này quá đủ cho phần thưởng của cô, cô nhìn thẻ đen, lại nhìn Lục Cảnh Nhiên: “Em cầm thẻ đen, anh còn ở bên em không?”

“Thẻ đen chỉ là một phần của phần thưởng, anh mới là phần thưởng chính.”

“……” Lợi nhuận ổn định ha, “Cảm ơn Lục tổng.”

Thời Yên nhét thẻ vào ví, nhảy nhót dẫn anh lên cầu thang: “Anh cẩn thận một chút kẻo vấp!”

Phòng ở của Thời Yên chỉ có 50 mét vuông, ngày thường một người ở không cảm thấy nhỏ, hiện tại có thêm một nam giới cao gần mét chín vào nhà như Lục Cảnh Nhiên lập tức có vẻ rất chật chội. Cô để đồ mua ở siêu thị vào phòng bếp, lại lao tới dọn quần áo vứt lung tung trêи sô pha sang một bên, vội mời Lục Cảnh Nhiên ngồi xuống: “Em đi chuẩn bị nồi lẩu, anh ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, à, anh muốn uống nước không?”

Thời Yên nói rồi nhìn thoáng qua máy lọc nước, phát hiện cô căn bản không gọi nước, lại cười ngượng lấy một lon bia mới bỏ vào tủ lạnh: “Không bằng uống chút bia nhé, uống nước nhiều cũng chán!”

Lục Cảnh Nhiên cười cởi áo khoác tây trang, vắt lên sô pha, sau đó thong thả ung dung xắn tay áo sơmi: “Anh đi giúp em, hai người mau hơn, có thể sớm được ăn.”

Thời Yên nhìn anh, nói: “Anh xác định anh biết sao?”

Tuy rằng ở trong công ty anh xử lý mối làm ăn tuỳ tiện trêи trăm triệu, nhưng nói đến nấu cơm, anh không nhất định biết nhỉ.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Giúp em anh vẫn có thể.”

Thời Yên vốn dĩ muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến phòng bếp nhỏ nhà mình, vẫn từ chối: “Lần sau đi, phòng bếp chỗ em quá nhỏ, hai người ở bên trong thì quá chật, anh ngồi một lát, em nhanh lắm!”

Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía phòng bếp, xác thật quá nhỏ, một mình anh cũng có chút chật chội: “Vậy được, em cứ làm đi, không cần quan tâm anh.”

“Dạ dạ, anh uống bia đi.” Thời Yên đẩy bia về phía anh rồi cực kỳ có hiệu suất tới phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, không bao lâu, Lục Cảnh Nhiên đã ngửi thấy mùi thơm của lẩu, còn hấp dẫn hơn ở siêu thị.

Anh bật nắp bia, uống một ngụm, đứng dậy tham quan nhà Thời Yên.

Nhà cô tuy nhỏ, nhưng đồ vật rất đầy đủ, anh lắc lư đến gian phòng ngủ duy nhất trong cả căn nhà, làm bộ lơ đãng liếc vào bên trong.

Thứ lớn nhất trong phòng ngủ của Thời Yên là giường và tủ quần áo, trước cửa sổ đặt một cái bàn nhỏ, bên trêи để máy tính. Vách tường cạnh cửa sổ treo một bức tranh màu sắc rực rỡ, nhìn qua do một bạn nhỏ vẽ.

Thời Yên cũng chưa kết hôn, trong nhà càng không có trẻ con, cho nên bức tranh này xuất hiện có chút đột ngột, nhưng lúc Lục Cảnh Nhiên thấy bức tranh, trong mắt rõ ràng có dao động.

Bức tranh cũng đã lâu rồi, màu sắc bên trêи có chút phai nhạt, mà hai đứa bé trêи bức tranh này vẫn sinh động —— cô bé mọc hai cái sừng ác ma, hung dữ phun lửa, trốn phía sau cô bé là một bé trai yếu đuối, khóe mắt còn vương một giọt nước mắt.

Lục Cảnh Nhiên nhớ rất rõ ràng, đây là bức tranh cô bé đó vẽ khi còn ở cô nhi viện.

Không nghĩ tới cô còn giữ.