Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 148: Học trưởng u buồn (10)




Thời Yên ném vỡ kính, lập tức xoay người vào lớp học cách vách, sau đó đóng cửa sổ, cài khoá.

Phòng học cách vách, tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía cửa sổ, một giáo viên cách cửa sổ gần nhất bước nhanh đi tới, hướng ra ngoài nhìn xung quanh nói: “Là ai ném đá! Ra đây cho tôi!”

Bên ngoài không có người đáp lại, chỉ có mấy sinh viên vừa vặn ngang qua, xa xa nhìn về phía ông.

Thầy giáo nghiêng đầu, nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên và Đàm Tuấn Dương đứng ở trêи bục giảng: “Hai trò đứng ở trêи bục, có thấy cái gì không?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Không ạ.”

Đàm Tuấn Dương khẽ mỉm cười, cũng nói: “Em cũng không phát hiện.”

“Hội giao lưu tạm ngừng, hôm nay tôi phải bắt được người này!”

Các giáo viên đều đi ra ngoài tìm người khả nghi, Thời Yên trốn ở phòng học cách vách không dám thở mạnh. Qua một hồi lâu, cửa phòng học đột nhiên bị người đẩy ra, Thời Yên giật mình, lại chui vào bên trong.

Cô trốn dưới một cái bàn ở góc, mà người vào như thể biết cô ở đó, lập tức đi tới. Thời Yên nghe thấy tiếng bước chân dừng trước mặt mình, một đôi giày sinh viên xuất hiện trong tầm mắt.

Cô hơi thở phào, xem ra không phải giáo viên.

“Xuất hiện đi, thầy cô đều đi rồi.” Tiếng Lục Cảnh Nhiên từ đỉnh đầu rơi xuống, Thời Yên ngẩn người, từ dưới gầm bàn chui ra, cười chào hỏi, “Hi.”

Lục Cảnh Nhiên hơi mím môi, chế giễu mà như không chế giễu nhìn cô: “Lúc ném cửa sổ dũng cảm như thế, sao giờ trốn dưới gầm bàn?”

“Ờ……” Thời Yên ấp a ấp úng nói, “Chủ yếu là rất khó giải thích động cơ em làm như vậy với thầy cô, chẳng lẽ muốn nói với bọn họ là vì em thấy chơi vui sao?”

Lục Cảnh Nhiên “À?” Một tiếng: “Vậy em bởi vì cái gì?”

“Ừm…… chơi vui.”

Nét mặt Lục Cảnh Nhiên thờ ơ nhìn cô một lát, xoay người đi ra bên ngoài: “Được rồi, trở về học đi.”

“Hả.” Thời Yên đi theo sau, tò mò hỏi anh, “Sao anh biết em trốn ở chỗ này?”

“Bởi vì anh là sinh viên ưu tú nhất học viện Tiaivo.”

Thời Yên: “……”

Hiện tại anh tâng bốc mình đến nỗi mặt không đỏ tim không gấp sao?

Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái: “Vừa rồi thầy giáo vốn nghĩ đến nơi này lục soát, còn may bị anh dẫn dắt rời đi.”

“Há, vậy không phải em nên cảm ơn anh?”

“Đương nhiên.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra khu dạy học, Đàm Tuấn Dương từ trong một góc đi ra, nhìn bóng hai người họ rời đi, ánh mắt càng ngày càng trầm. Cậu ta mở máy truyền tin trêи người, liên hệ một cấp dưới ngoài trường. Đối phương rất nhanh kết nối, ở đầu kia hỏi cậu ta: “Thủ lĩnh, thế nào?”

Đàm Tuấn Dương nói: “Hôm nay tôi thử Thời Yên, đã có thể xác định cô ta làm phản.”

“Hừ, tôi đã nói đàn bà không đáng tin cậy, vậy hiện tại làm sao bây giờ? Nếu cô ta làm phản, vậy vô dụng.”

Đàm Tuấn Dương yên lặng một lát, khẽ mỉm cười: “Hữu dụng.”

Lúc Thời Yên tan học, đứng ở vị trí cũ chờ Lục Cảnh Nhiên. Hôm nay Lục Cảnh Nhiên phải làm trực nhật, sẽ về hơi muộn một ít, cô có chút nhàm chán dạo một vòng ở cửa ra vào, trong lúc vô tình thấy một thành viên của nhóm cướp biển. Bọn họ ngày thường liên hệ đều là dùng thiết bị liên lạc, sẽ không tùy tiện trực tiếp gặp mặt, người nọ công khai chạy tới trường học tìm cô, khẳng định là có chuyện quan trọng.

Đối phương cũng thấy cô, trao đổi ánh mắt với cô rồi xoay người đi về hướng trước mặt, Thời Yên đi theo sau ông ta, im lặng không lên tiếng rẽ vào một hẻm nhỏ ít người.

Đối phương đứng ở cuối ngõ nhỏ chờ cô, Thời Yên bước nhanh đi tới, hỏi ông ta: “Chú Chu, xảy ra chuyện gì?”

Khi cô và bố gia nhập nhóm cướp biển, chú Chu đã ở bên trong, tuổi chú Chu xấp xỉ bố Thời Yên, khá chiếu cố hai bố con họ, khi Thời Yên còn nhỏ ngoài bố thì thích ông ta nhất.

Vẻ mặt chú Chu khá hoảng loạn, bởi vì nhíu mày nên nếp nhăn trêи mặt cũng gia tăng: “Có chuyện lớn!”

“Chuyện gì?”

Chú Chu không trả lời, mà từ trong túi móc ra thứ gì đó, Thời Yên theo bản năng lại gần muốn nhìn, không nghĩ tới ông ta lấy ra một bình xịt, không chút do dự xịt lên mặt cô.

Thời Yên sửng sốt, còn không kịp có phản ứng thì cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp đó mất đi tri giác. Chú Chu thấy cô hôn mê bất tỉnh, khom lưng thật cẩn thận thử lại, xác định cô thật sự hôn mê bất tỉnh, mới cất bình xịt: “Bình xịt tên nhóc Đàm Tuấn Dương làm thật đúng là rất dùng được.”

Ông ta khiêng Thời Yên lên, ngồi vào một chiếc xe không quỹ chờ ở bên ngoài, nhanh chóng rời đi.

Lục Cảnh Nhiên quét dọn xong, không nhìn thấy Thời Yên ở chỗ cũ, hơi nhăn mày. Anh dạo qua cửa ra vào một vòng, vẫn không thấy bóng cô, chỉ đành dùng đầu cuối liên lạc với cô.

Yêu cầu kết nối đầu cuối phát ra, toàn bộ đá chìm đáy biển.

Lục Cảnh Nhiên nhăn chặt mày, anh đi đến cổng trường, hỏi thăm bảo vệ gác ở đó: “Xin hỏi bác có thấy sinh viên trao đổi hệ thực vật, Thời Mỹ Lệ không ạ.”

Lục Cảnh Nhiên nổi tiếng trong trường, Thời Mỹ Lệ là em họ anh, tự nhiên cũng cọ được chút nhiệt độ, bảo vệ có ấn tượng với cô: “Con bé vừa rồi ở chỗ này dạo hai vòng, sau đó đi về phía trước.”

“Cảm ơn.” Lục Cảnh Nhiên cảm ơn bảo vệ, đi theo phương hướng ông chỉ. Dọc theo đường đi không thấy bóng dáng Thời Yên, Lục Cảnh Nhiên đi đến trước hẻm nhỏ, nhìn vào bên trong.

Hẻm này không sâu, bên trong không một bóng người, chỉ có một con mèo hoang, ở ven tường kêu meo meo hai tiếng.

Trong lòng Lục Cảnh Nhiên dự cảm không tốt, mà trực giác anh từ trước đến nay rất chuẩn.

Anh ngồi chuyến xe trường học cuối cùng đi về nhà, nếu trong nhà cũng không có người, vậy anh có thể cân nhắc báo cảnh sát.

Về đến nhà, trong nháy mắt Lục Cảnh Nhiên mở cửa, trong lòng liền trầm xuống. Ở cửa không có giày của Thời Yên, cô khẳng định chưa về. Lục Cảnh Nhiên thay dép lê, đi đến phòng Thời Yên nhìn thoáng qua, bên trong quả nhiên rỗng tuếch.

Nếu là em họ thật của anh mất tích, anh khẳng định lập tức báo cảnh sát, nhưng anh biết, người trong nhà này cũng không phải em họ anh thật sự, hơn nữa thân phận còn rất khả nghi. Báo cảnh sát nói không chừng cảnh sát thuận tay bắt cô thì sao?

Ăn ngay nói thật, Lục Cảnh Nhiên sau khi nhớ dáng vẻ em họ mình thế nào, lập tức lên mạng lục soát tội phạm truy nã của tinh tế…… Không biết may mắn hay là bất hạnh, anh không tìm được người giống Thời Yên.

Anh còn đang suy nghĩ chuyện này, bỗng nhiên nhận được một yêu cầu kết nối của người lạ, trực giác người này khả năng có liên quan tới việc Thời Yên mất tích, Lục Cảnh Nhiên nhận. Hình ảnh 3D hiện lên, là Thời Yên bị trói trêи một cái ghế, nhìn qua còn đang hôn mê. Lục Cảnh Nhiên híp mắt, không nói gì, một giọng nói trải qua xử lý từ hình lập thể truyền tới.

“Em họ cậu trong tay chúng tôi, muốn cô ta sống thì mang mười triệu tinh tệ tới chuộc cô ta.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Lời thuyết minh nói: “Gia cảnh của cậu chúng tôi đã sớm hỏi thăm, mười triệu đối với các người mà nói không phải việc khó. Cậu chỉ có thời gian một ngày chuẩn bị, giờ này ngày mai, nếu tôi không nhìn thấy tiền, vậy cậu tới nhặt xác cho em họ cậu đi.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Lập tức lấy ra nhiều tiền mặt như vậy sẽ khiến cảnh sát chú ý. Không thể trực tiếp dùng đầu cuối chuyển sao?”

“Hừ, cậu cho là tôi ngốc sao? Đầu cuối đều dùng tên thật, cậu chân trước vừa chuyển, chân sau không phải tôi bị cảnh sát bắt? Làm sao lấy tiền mặt đó là vấn đề của cậu, cậu chỉ cần thời gian này chiều mai đưa tiền tới nhà xưởng số 23 khu phía Tây. Còn nữa, cậu tốt nhất đừng giở trò, nếu cậu báo cảnh sát, chúng tôi sẽ giết con tin.”

Lục Cảnh Nhiên nghe đến đó, cười hừ một tiếng: “Ông là người Trái đất?”

Đối phương rõ ràng sửng sốt, không nói nữa, Lục Cảnh Nhiên thản nhiên nhếch miệng, nói với hắn: “Ông không cần khẩn trương, chỉ có người Trái đất mới có thể nghĩ ra thủ đoạn này.”

“…… Tóm lại ngày mai tôi không thấy tiền, cậu cũng đừng nghĩ thấy em gái cậu!” Người nọ nói xong, nhanh chóng kết thúc trò chuyện.

Lục Cảnh Nhiên thu lại nụ cười khóe miệng, ánh mắt dần trầm xuống. Lần trước anh mất trí nhớ chính là Thời Yên làm hại, vết thương trêи người anh cũng là cô đánh, tuy rằng anh tạm thời không biết thân phận và mục đích của cô, nhưng hiển nhiên, cô cũng không phải người mình.

Chuyện lần này là cô thật sự bị bắt cóc, hay là bọn họ liên hợp lại, cố ý đặt bẫy anh? Dùng lời của người Trái đất, chiêu này gọi là gậy ông đập lưng ông.

Anh mới không đi.

Lục Cảnh Nhiên bước nhanh về phòng mình, “cạnh” một tiếng đóng cửa.

Thời Yên hôn mê đại khái nửa giờ nữa mới dần tỉnh lại. Tình huống có vẻ không ổn, hiện tại cô bị người trói trêи một cái ghế, tay và chân đều không động đậy, phòng này cũng rất xa lạ, cô cau mày, hướng ngoài cửa hô lên: “Chú Chu! Chú làm cái gì?”

Rất mau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chú Chu mở cửa, nhìn thoáng qua Thời Yên ngồi trêи ghế: “Cháu tỉnh?”

Thời Yên bất mãn trừng ông ta: “Chú có ý gì?”

“Đây không thể trách chú Chu, ai bảo cháu phản bội quân liên minh?” Chú Chu nhìn cô, trong mắt còn mang theo vài phần thất vọng, “Cháu lại vì một người hành tinh Suva mà phản bội chúng ta, bọn họ đối xử với người Trái đất chúng ta như thế nào cháu quên hết rồi sao?”

Thời Yên cười một tiếng: “Nếu không phải người hành tinh Suva thu nhận chúng ta, chúng ta hiện tại còn đang làm dân chạy nạn ở vũ trụ.”

“Hừ, bọn họ thu nhận chúng ta, lại không cho phép chúng ta bước vào khu trung ương, chỉ có thể sinh hoạt với dân nghèo khu phía Tây, cháu quên mẹ cháu chết như thế nào sao?”

Ông ta nhắc tới mẹ Thời Yên, Thời Yên liền mím môi, cô yên lặng một hồi lâu, mới nói: “Đây chẳng lẽ không phải người Trái đất gieo gió gặt bão sao? Là chính chúng ta hủy diệt nhà mình, người hành tinh Suva thu nhận chúng ta, sau khi chúng ta khôi phục một ít nguyên khí lại nghĩ muốn chiếm lĩnh hành tinh của người khác? Đây còn không phải là chuyện nông phu và con rắn sao!”

“Chú không muốn biện luận với cháu, nếu chúng ta thật sự sống tốt ở đây thì sẽ không đi làm cướp biển tinh tế. Nếu cháu không giết được Lục Cảnh Nhiên, chúng ta nghĩ cách khác.”

Lòng Thời Yên trầm xuống: “Các người định làm như thế nào?”

“Chuyện này không liên quan đến cháu.” Chú Chu nói xong, lập tức đi ra ngoài.

Thời Yên vẫn luôn bị trói ở chỗ này, chú Chu cũng không cho cô ăn cơm tối, nhưng đêm nay bị dày vò không chỉ một mình, Lục Cảnh Nhiên cũng là suốt đêm không ngủ. Ngày hôm sau trời vừa mới sáng, anh đã dậy.

Cả một đêm hôm qua, trong đầu anh tất cả đều là Thời Yên, rõ ràng nhận định đây là cái bẫy, anh lại không khống chế được lo lắng cho cô. Anh theo thói quen đến vườn thí nghiệm, cầm lấy bình nước đặt ở bên cạnh. Trong bình nước không phải nước trong, mà là đựng dịch dinh dưỡng số lượng vừa phải anh tự phối trộn, sáng sớm mỗi ngày anh rời giường, chuyện thứ nhất chính là tới chăm sóc thực vật trong vườn thí nghiệm.

Hôm nay, ngoài vườn mọc một màu xanh mới, Lục Cảnh Nhiên hơi sửng sốt, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm chồi non kia.

Hạt giống mà cô bé khu phía Tây bán cho anh lúc trước, vậy mà có một hạt nảy mầm.