Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 147: Học trưởng u buồn (9)




Lời Lục Cảnh Nhiên làm Thời Yên hơi sửng sốt, cô nhìn anh một lúc lâu, tựa đang nghiền ngẫm tâm tư của anh.

“Trong ấn tượng của anh, em như thế nào?” Thời Yên ném lại “quả bóng”.

Lục Cảnh Nhiên nói: “Béo hơn em một chút, trêи mặt có một ít tàn nhang.”

“Ồ, em gầy rồi, tàn nhang cũng trị hết.”

Lục Cảnh Nhiên im lặng một hồi, hạ mắt cười nhẹ một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Nói xong anh lập tức xoay người rời phòng Thời Yên, bốn phía khôi phục yên lặng, chỉ có trong không khí thoang thoảng mùi rượu chứng minh vừa rồi Lục Cảnh Nhiên xác thật đã tới.

Thời Yên nhìn trần nhà đỉnh đầu, nhíu mày. Lục Cảnh Nhiên sắp khôi phục trí nhớ rồi, số ngày cô có thể lừa dối không còn mấy.

Thứ hai, hai người vẫn tới trường như bình thường, chuyện đêm đó, hai người đều ăn ý không nhắc lại, nhưng Thời Yên biết, có thứ gì đó không giống. Hôm nay đến trường học khá sớm, trong phòng học chỉ có hai ba bạn, Đàm Tuấn Dương ngồi chỗ của mình đang đọc sách. Phát hiện Thời Yên tiến vào, cậu ta ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô.

Thời Yên trao đổi ánh mắt với cậu ta, trở về chỗ ngồi, Đàm Tuấn Dương đứng dậy, đi ra ngoài phòng học. Chẳng được bao lâu, Thời Yên cũng đứng lên, đi ra ngoài phòng học. Đằng sau khu dạy học, Đàm Tuấn Dương đứng ở một góc, nói chuyện với Thời Yên: “Cô định kéo dài tới khi nào?”

“Tôi……”

“Cô không cần phải nói, tôi sẽ tự ra tay.”

Thời Yên sửng sốt, Đàm Tuấn Dương thản nhiên nói: “Tôi tìm cô chính là thông báo với cô một tiếng.”

Cậu ta nói xong lời này lập tức xoay người rời đi, Thời Yên một mình ở đó, mày nhăn còn chặt hơn Lục Cảnh Nhiên lúc mới vừa mất trí nhớ.

Mẹ nó cái phó bản chó má gì thế không biết, căn bản là cố ý chơi cô mà!

【…… Xin người khiêu chiến chú ý tố chất, đừng mắng tục. 】

“Ha ha, lúc này còn nói tố chất với ta, lúc các người thiết kế phó bản này, sao không nghĩ tới tố chất?” Thời Yên thật sự tức giận, ngày đầu tiên cô vào phó bản này liền phát hiện cái này căn bản là hình thức siêu khó!

Quân liên minh Trái đất phải phát động tấn công hành tinh Suva, Lục Cảnh Nhiên là người nối nghiệp nguyên soái hành tinh Suva, có uy hϊế͙p͙ rất lớn với quân liên minh Trái đất, mà cô, là người quân liên minh thuê ám sát Lục Cảnh Nhiên.

Bởi vì lính đánh thuê thất bại chỗ Simon, lần này bọn họ làm rất cẩn thận, bọn họ điều tra Lục Cảnh Nhiên, phát hiện anh có một em họ sắp tới làm sinh viên trao đổi, để Thời Yên thay thế cô ta, cũng thông đồng với người trong trường học sửa tư liệu của cô. Thời Yên mới đầu rất kinh ngạc, cô không nghĩ tới trường học cũng có người của quân liên minh trà trộn, sau lại ngẫm lại, Đàm Tuấn Dương học ở đây hai năm cũng không thể thật sự tới toàn tâm toàn ý đi học.

Thời Yên không phải lính đánh thuê, mà là cướp biển tinh tế, phần lớn cướp biển đều là người Trái đất. Cô gia nhập nhóm cướp biển là bởi vì bố cô chính là cấp cao trong đoàn. Thời Yên từ nhỏ sinh hoạt ở trong đoàn, sau khi bố qua đời, cô cũng không rời đi nhóm cướp biển, mà cùng bọn họ tiếp tục làm cướp biển.

Cô ở trong đoàn tuy nhỏ, nhưng dày kinh nghiệm, hơn nữa thân thủ và đầu óc đều linh hoạt, cũng khá có địa vị. Đáp ứng cọc mua bán này…… Đó là trước khi cô xuyên qua! Lúc cô tiếp nhận đã là một cục diện rối rắm!

Ngày cô tới mới là lần đầu tiên ám sát Lục Cảnh Nhiên, kết quả thân thủ Lục Cảnh Nhiên tốt hơn trong tưởng tượng của cô, may mắn trong quá trình đánh nhau, Lục Cảnh Nhiên lỡ hít phải loại thuốc thí nghiệm, tỉnh lại thì mất đi ký ức.

Nhưng cục diện này cô phải làm sao cùng Lục Cảnh Nhiên HE đây?

“Nếu không dứt khoát cùng chết với Lục Cảnh Nhiên đi, sớm chết còn có thể sớm về thế giới hiện thực, đi tìm Lục Cảnh Nhiên thật sự.”

【…… Tuy rằng phó bản có khó khăn, nhưng cô không thể bất chấp tất cả chứ! 】

“Ha ha.”

【 Cô ngẫm lại, cô thật vất vả thông qua các cửa ải trước, cam tâm lật xe ở ải cuối cùng sao? Cô xác định muốn từ bỏ khen thưởng siêu phong phú khi qua ải sao? 】

“……” Thời Yên im lặng một hồi, nói, “Tôi cảm thấy quy tắc này của mấy người không khoa học, ví như tôi vượt qua 90%, thì có thể cho tôi 90% phần thưởng mà, tôi không ngại.”

【 Sếp của chúng tôi để ý. 】

“…… Chính là cái người tuyển phu nhân tổng giám đốc ấy hả?”

【…… Đúng vậy. Người trẻ tuổi, đừng nhẹ giọng từ bỏ, nghĩ kĩ có thể nghĩ ra biện pháp mà. 】

“……” Thời Yên từ ngày đầu tiên xuyên qua đã suy nghĩ, thậm chí cũng chẳng có lòng tăng chút hảo cảm của Lục Cảnh Nhiên, mỗi ngày nghĩ làm sao có thể HE! Ở trong trí nhớ của cô, Lục Cảnh Nhiên đang làm thí nghiệm hồi sinh thực vật Trái đất, hơn nữa đã lấy được thành quả nhất định, cô nghĩ nếu lấy được thành quả, làm Trái đất khôi phục như cũ, như vậy quân liên minh Trái đất có lẽ sẽ không muốn chiếm lĩnh hành tinh Suva nữa.

Theo cô thấy, xét cho cùng Trái đất tốt hơn hành tinh Suva nhiều.

Lần đầu tiên ám sát thất bại, cô nói với Đàm Tuấn Dương chuyện Lục Cảnh Nhiên mất trí nhớ, cô muốn lợi dụng cơ hội này tìm được tài liệu hồi sinh thực vật Trái đất, Đàm Tuấn Dương đồng ý. Nhưng mãi đến hôm nay cô cũng không tìm được, mà Đàm Tuấn Dương cũng mất đi nhẫn nại.

Lục Cảnh Nhiên khẳng định thề sống chết phải bảo vệ hành tinh của mình, mà dù giờ cô rời nhóm cướp biển, cũng đã làm nhiều chuyện như vậy, không biết Lục Cảnh Nhiên có thể ghi thù hay không.

“Cái kia, hệ thống, mấy người có đạo cụ ấy ấy không?”

【 Cái gì? 】

“Trở lại một tuần trước khi xuyên qua.”

【…… Không có. 】

“Ta kiến nghị mấy người nên thêm cái đó.”

【 Được, chúng tôi sẽ cân nhắc trong cuộc khiêu chiến lần sau. 】

Thời Yên: “……”

Lúc ấy cân nhắc có ích lợi gì, cô chẳng cần!

Hệ thống không trông cậy được, cô nghĩ đến lời Lục Cảnh Nhiên nói tối ngày đó, suy nghĩ có nên dứt khoát thẳng thắn với anh, như vậy còn có thể tăng chút hảo cảm. Hơn nữa vừa rồi Đàm Tuấn Dương nói cậu ta muốn đích thân ra tay, tuy rằng cảm thấy Đàm Tuấn Dương đánh không lại Lục Cảnh Nhiên, nhưng cậu ta khẳng định sẽ không quang minh chính đại tới, cô thẳng thắn, còn có thể làm Lục Cảnh Nhiên phòng bị chút.

Như vậy nghĩ, Thời Yên quyết định hôm nay nấu nốt quả cà chua còn lại, nhân lúc Lục Cảnh Nhiên vui vẻ nói với anh!

Nhưng mà kế hoạch luôn không đuổi kịp biến hóa.

Lục Cảnh Nhiên và Đàm Tuấn Dương một người là hệ chiến đấu, một người là hệ thực vật, ở trong trường học cơ bản sẽ không tiếp xúc, nhưng cố tình, sau khi cuộc thì Tiaivo kết thúc, trường học tổ chức một hội giao lưu cho những người đạt hạng nhất.

Làm người đạt hạng nhất hệ chiến đấu và hệ thực vật, Lục Cảnh Nhiên và Đàm Tuấn Dương đồng thời tham gia hội giao lưu này, mà hội giao lưu này là vào hôm nay. Lúc Thời Yên nghe nói, thầm nghĩ không tốt, Đàm Tuấn Dương khẳng định đã sớm nghĩ kỹ ra tay trong hộ giao lưu này, hôm nay mới có thể đặc biệt tìm cô nói lời này.

Sinh viên không tham gia giao lưu vẫn đi học bình thường, Thời Yên lo lắng Lục Cảnh Nhiên xảy ra cái gì ngoài ý muốn, ở phòng học vờ đau bụng. Cheryl làm lớp trưởng, là người đầu tiên tới quan tâm cô: “Mỹ Lệ, cậu làm sao vậy?”

Thời Yên biểu diễn rất thật, trêи trán chảy ra một ít mồ hôi: “Lớp trưởng, mình đau bụng quá, có thể là tối hôm qua ăn đồ hỏng.”

Cheryl thấy cô thật sự khó chịu, vội nói: “Mình đỡ cậu tới phòng y tế.”

“Được, phiền lớp trưởng.”

“Không có việc gì, cần báo cho Lục học trưởng không?”

Thời Yên lắc đầu: “Anh họ tham gia hội giao lưu, cũng đừng quấy rầy anh ấy, mình tới phòng y tế uống thuốc nằm một lát là đỡ ngay ấy mà.”

“Vậy được rồi, nếu có vấn đề gì liên lạc với mình ngay đấy.”

“Ừ ừ.” Thời Yên nghĩ thầm, công chúa này thật là gần gũi.

Cheryl đỡ Thời Yên đến phòng y tế, Thời Yên bảo cô ấy về, đừng chậm trễ việc học. Cheryl có chút không yên tâm, nhưng dù cô ấy không đi, bác sĩ cũng đuổi cô ấy đi. Cô ấy đi rồi, Thời Yên thấy bác sĩ lấy kim tiêm, chuẩn bị tiêm cho cô, lập tức ngồi dậy: “Em đỡ rồi ạ.”

Bác sĩ: “……”

Thời Yên nói: “Từ nhỏ em có một tật xấu, một khi thấy bác sĩ định tiêm cho em, bệnh gì cũng khỏi ngay.”

Bác sĩ: “……”

“Vậy không phiền cô, em về lớp học đây ạ!” Thời Yên nói xong, nhanh như chớp chuồn ra ngoài, đi về hướng hội giao lưu.

Hội giao lưu tiến hành trong một phòng ở toà nhà nghiên cứu, số người tham dự không nhiều lắm, ngoài người đạt hạng nhất các hệ, chính là giáo viên chỉ đạo các hệ. Phòng học ở tầng một, Thời Yên lẻn ở bên ngoài, dựa vào cửa sổ nhìn bên trong.

Trêи sân khấu có một nữ sinh đang phát biểu, người phía dưới đều nghiêm túc nghe, Lục Cảnh Nhiên ngồi gần cửa sổ, Đàm Tuấn Dương cách anh một chỗ trống.

Thời Yên nhăn mày, chẳng lẽ Đàm Tuấn Dương định ra tay ở chỗ này? Nếu ra tay, thân phận của hắn cậu ta bại lộ, chẳng lẽ…… Quân liên minh đã chuẩn bị sẵn sàng, phát động tấn công toàn diện đối với quân đế quốc?

Cô đang nghĩ ngợi, cảm thấy có một tầm mắt sắc bén nhìn về phía mình, Thời Yên vừa nhấc mắt, đụng phải ánh mắt Lục Cảnh Nhiên.

Thời Yên: “……”

Cô toét miệng, nhe răng cười với Lục Cảnh Nhiên.

“……” Lục Cảnh Nhiên nhìn chằm chằm cô, như đang dùng ánh mắt dò “Sao em ở chỗ này?”

Thời Yên kinh ngạc với việc mình có thể xem hiểu ánh mắt anh, lại dùng ánh mắt hướng anh truyền lại tin tức: “Không có gì, chính là đến xem anh.”

Mày Lục Cảnh Nhiên vẫn hơi nhíu lại, Đàm Tuấn Dương như thể phát hiện động tĩnh bên này, cũng nghiêng đầu tới.

Thời Yên nhanh chóng cúi người, thụt đầu xuống.

Đàm Tuấn Dương nhìn thoáng qua cửa sổ, đẩy đẩy gọng kính trêи mũi, nói khẽ với Lục Cảnh Nhiên: “Nghe nói Thời Mỹ Lệ lớp chúng tôi là em họ anh?”

“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên đáp, nhưng từ đầu đến cuối không nhìn cậu ta.

Đàm Tuấn Dương tựa hồ cũng không ngại, lại hỏi: “Anh cảm thấy cô ấy thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

Giáo viên hệ nhìn thoáng qua bọn họ, hai người song song im lặng. Nữ sinh trêи sân khấu nói xong, tiếp theo vừa lúc đến lượt Đàm Tuấn Dương. Cậu ta đi lên bục giảng, hướng phía dưới bục chào hỏi, sau đó bắt đầu bài phát biểu.

Bên cửa sổ, một cái đầu lại lén ló ra, Lúc Thời Yên nhô đầu ra, Lục Cảnh Nhiên nghiêng đầu nhìn qua. Thời Yên hướng anh cười ha ha hai tiếng, lần này Lục Cảnh Nhiên không dùng ánh mắt, mà dùng khẩu hình không tiếng động hỏi: “Còn không đi? Không đi học hả?”

“Ặc……” Thời Yên cân nhắc trả lời như thế nào, liền thấy Đàm Tuấn Dương trêи bục đột nhiên duỗi tay chỉ về phía Lục Cảnh Nhiên.

“Thuốc thử mới này, tôi muốn mời bạn học Lục Cảnh Nhiên lên trợ giúp tôi làm mẫu cho mọi người.”

Mọi người ào ào vỗ tay, chờ mong Cảnh Nhiên lên bục. Lục Cảnh Nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Đàm Tuấn Dương. Tim Thời Yên nhấc tới tận cổ họng, xong rồi xong rồi, Đàm Tuấn Dương khẳng định là định ra tay với Lục Cảnh Nhiên!

Cô không biết Đàm Tuấn Dương có kế hoạch gì, cô cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ có thể…… Nhặt một hòn đá trêи mặt đất, ném về phía cửa sổ phòng học.

“Choang” một tiếng, cửa sổ theo tiếng vỡ ra.

Thời Yên rốt cuộc hiểu vì sao nhiều nhóc nghịch ngợm thích lấy đá ném cửa sổ nhà người khác.

Bởi vì cảm giác thật sự rất tuyệt.