Cùng Nam Chính Ngọt Văn Yêu Đương

Chương 140: Học trưởng u buồn (2)




Lễ khai giảng học viện Tiaivo diễn ra vào ba ngày sau, ba ngày này, Lục Cảnh Nhiên dựa theo lời dặn của Thời Yên ở nhà không đi đâu. Đối với chuyện của mình, anh vẫn không nhớ, nhưng từ những thứ xung quanh mình, anh vẫn hiểu biết về mình một hai.

Anh tên Lục Cảnh Nhiên, ID công dân 6666—— không phải bỏ tiền mua, là lúc ra đời tự động phân phối, năm nay 19 tuổi, học hệ chiến đấu ở học viện Tiaivo, phụ tu hệ thực vật. Thân thể người dân gốc gác hành tinh Suva có trình độ tiến hoá cao hơn người Trái đất, chẳng qua có là tố chất thân thể được cường hoá, có là não bộ phát triển. Mà Lục Cảnh Nhiên là thuộc về người hành tinh Suva cực kì hiếm thấy có thân thể và não bộ cùng tiến hoá đến trình độ cao.

Trước khi vào học viện Tiaivo, sinh viên sẽ căn cứ lĩnh vực am hiểu của mình để chọn đăng kí học viện tương ứng, Lục Cảnh Nhiên đồng thời đăng kí hệ chiến đấu và hệ thực vật, lại đồng thời được hai học viện tuyển, thanh danh vang dội trong đám sinh viên —— không chỉ là trường học, ngay cả hoàng thất hành tinh Suva cũng lưu ý người thanh niên ưu tú này, dù sao người được đồng thời hai học viện lựa chọn trước đây là nguyên soái đế quốc đương nhiệm – Simon.

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày theo thói quen, anh là sinh viên tài năng của học viện Tiaivo, anh từng tham gia vũ hội hoàng thất tổ chức, được nguyên soái Simon tán thưởng, anh ở hành tinh Suva có tiền đồ rất tốt.

Cho nên anh càng nghĩ không rõ, vì sao anh phải tập kϊƈɦ đường số 9.

Lúc Thời Yên đi ra vừa vặn thấy Lục Cảnh Nhiên nhíu mày u buồn nhìn vô định.

Cô lấy hai lon bia trong tủ lạnh, ném một lon về phía Lục Cảnh Nhiên: “Anh lại nhíu mày, tuổi còn trẻ mà muốn có nếp nhăn.”

Lục Cảnh Nhiên theo phản xạ nhận lon bia cô ném tới, ngước mắt nhìn về phía cô: “Em thành niên chưa?” Văn bản hành tinh Suva rõ ràng quy định, trẻ vị thành niên không được uống rượu bia.

Thời Yên ngửa đầu, “ừng ực” uống hai hơi, nhếch miệng cười với Lục Cảnh Nhiên: “Em trải qua sinh nhật 18 tuổi trêи phi thuyền tới hành tinh Suva.”

Lục Cảnh Nhiên bật lon bia, cũng uống một ngụm: “Hành tinh Amo là như thế nào?”

Thời Yên nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh chưa đi qua?”

“Đi qua cũng đã quên.”

“Có lý.” Thời Yên nghĩ ngợi, nói, “Khá giống hành tinh Suva, có điều em thích nơi này hơn, bởi vì anh cảnh sát nơi này rất đẹp trai.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Thân là anh họ có phải anh nên giáo ɖu͙ƈ cô một chút?

“À, chỗ tụi em không có người Trái đất, nghe nói người Trái đất rất thú vị.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Tốt nhất em đừng giáo lưu với người Trái đất, bọn họ rất xảo trá.”

Thời Yên chớp chớp mắt: “Không phải não bộ người Suva phát triển hơn người Trái đất sao?”

“Nhưng đó cũng không phát triển cái lĩnh vực xảo trá này.”

“Nghe có vẻ thật đáng tiếc.” Thời Yên cười, hỏi anh, “Không phải anh quên hết rồi sao? Sao còn nhớ người Trái đất?”

Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, đúng vậy, vì sao anh lại nhớ cái này? “Hình như anh từng bị người Trái đất lừa, lúc còn rất nhỏ.”

Thời Yên tò mò nhìn anh: “Vậy mà có người Trái đất có thể lừa anh? Mọi người đều nói anh sẽ trở thành người nối nghiệp nguyên soái đấy.”

“Anh không nhớ.”

“……” Được thôi. Thời Yên nhìn thoáng qua bả vai anh: “Vết thương trêи vai anh thế nào rồi?”

Lục Cảnh Nhiên giật cánh tay, nói với cô: “Thuốc em bôi cho anh rất hiệu quả, hiện tại gần như khỏi hẳn.”

Thời Yên nói: “Đó là thuốc chính anh nghiên cứu chế tạo.”

Lục Cảnh Nhiên lại nhíu mày: “Anh nghiên cứu chế tạo?”

“Cuối kỳ trước, đạt điểm tối đa bài khoa học tương quan về thực vật, ngày em tới nghe anh tâng bốc một tiếng đồng hồ.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Vì sao anh không tin lắm nhỉ.

Thời Yên cười với anh, đứng lên, cầm bia đi về phòng mình: “Đừng nghĩ quá nhiều, ngày mai khai giảng rồi, vui vẻ một chút.”

“……” Nhưng khai giảng có chỗ nào vui à?

Rất nhanh anh phát hiện, đối với Thời Yên mà nói, là có. Cô mặc đồng phục cũng có thể vui vẻ nửa ngày.

“Đồng phục Tiaivo đẹp hơn Andefes nhiều!” Thời Yên đi giày da nhảy xuống cầu thang, xoay một vòng trước mặt Lục Cảnh Nhiên, “Em thích cái váy này.”

Lục Cảnh Nhiên cũng thay đồng phục, nhưng màu tối hơn trêи người Thời Yên một chút: “Váy Andefes không giống à?”

“Không giống, cái này trêи đầu gối, váy Andefes phải dưới đầu gối.”

“…… Anh cho rằng chỉ có con trai mới hy vọng con gái mặc váy trêи đầu gối.”

Thời Yên nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Không phải con trai đều hi vọng con gái không mặc gì sao?”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh thề anh chưa từng nghĩ như vậy.

Hai người cùng nhau ngồi xe của trường tới trường học, bởi vì là ngày khai giảng, hôm nay trong trường học đặc biệt ầm ĩ. Lúc Lục Cảnh Nhiên xuất hiện thì càng ầm ĩ hơn, các nữ sinh thét chói tai với anh, lại nhìn Thời Yên đi bên cạnh anh khe khẽ nói nhỏ: “Cô gái kia là ai vậy? Sao đi cùng Lục học trưởng tới trường học?”

“Không biết, nhìn đồng phục của cô ấy là năm hai, là sinh viên trao đổi năm nay sao?”

Thời Yên đi lên trước hai bước, dừng lại cười nói với mọi người xung quanh: “Chào mọi người, mình tên Thời Mỹ Lệ, đến từ hành tinh Amo, rất vinh hạnh làm sinh viên trao đổi Andefes tới học viện Tiaivo học tập năm nay. Tuy rằng chỉ có nửa năm ngắn ngủn, nhưng hy vọng chúng ta có thể hòa thuận ở chung, cùng cống hiến cho tình hữu nghị và phồn vinh của hành tinh Amo và hành tinh Suva! Cảm ơn mọi người!”

Lúc cô nói lời này không dùng máy phiên dịch, mà là dùng tiếng Emma thông dụng trong vũ trụ, lúc trước, khi Thương thành hệ thống mở bán vật phẩm khuyến mãi có đạo cụ Tự động nắm giữ ngôn ngữ các hành tinh, nhưng sau khi Thời Yên biết trở lại thế giới hiện thực tích phân có thể đổi ra tiền thì không nỡ tiêu. Dù sao cũng có máy phiên dịch, hà tất tiêu tiền uổng phí.

Có nữ sinh vây xem hỏi cô: “Cậu và Lục học trưởng có quan hệ gì?”

Thời Yên nói: “Mình là em họ anh ấy.”

Nghe được hai chữ “em họ”, nữ sinh xung quanh đều lộ ra vẻ yên tâm, Thời Yên cười cười, lại bổ sung: “Trước mắt mình ở cùng với anh ấy.”

Đám sinh viên nữ: “…………”

Lục Cảnh Nhiên toàn bộ hành trình thờ ơ lúc này nghiêng đầu, nhìn Thời Yên một cái: “Anh cảm thấy có lẽ em có thể thử giao tiếp với người Trái đất, nói không chừng có thể tức chết bọn họ.”

Hiện tại Thời Yên tin tưởng lúc còn nhỏ anh khẳng định bị người Trái đất lừa gạt, lại còn mang thù tới hiện tại.

Bên ngoài trường có một chiếc siêu xe dài không quỹ tới, chậm rãi đáp xuống trước cổng. Tài xế đi xuống xe, trải một tấm thảm đỏ trước xe, sau đó khom lưng mở cửa xe. Rất nhanh, một đôi chân dài bước ra khỏi xe, chủ nhân chân dài là một anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh. Thời Yên không nhịn được “oa” một tiếng, tới trường học thật tốt, có thể thấy thật nhiều trai đẹp.

Nhưng anh đẹp trai này không xuống một mình, còn dắt theo một cô gái. Cô gái thoạt nhìn khá thành thục, thành thục này chủ yếu là dáng người. Nhưng cô gái đó cũng mặc đồng phục Tiaivo, xem ra cũng là sinh viên nơi này.

“Là đàn chị Đường Na, hôm nay vẫn lạnh lùng thần bí như vậy.”

Từ tiếng nói thầm của sinh viên bên cạnh, Thời Yên biết được tên nữ sinh này, rất mau, cô cũng không thể không thừa nhận, đàn chị Đường Na này thật sự rất lạnh lùng thần bí —— bởi vì anh tóc vàng mắt xanh như vậy, chị ta còn có ba người nữa!!!

Bốn chàng trai cao lớn đẹp trai mặc đồng phục lập tức đoạt lấy tầm mắt mọi người xung quang, mà Đường Na đi giữa bọn họ càng giống nữ vương kiêu ngạo.

Lúc bọn họ tới, đám sinh viên tự động tránh một con đường cho bọn họ, lúc ngang qua người Lục Cảnh Nhiên, Đường Na dừng bước, nhìn anh một cái: “Lục, một lần nghỉ hè không thấy, cậu càng đẹp trai. Thật sự không suy nghĩ hôn sự của chúng ta sao?”

Thời Yên: “……”

Không phải chứ chị gái, bên cạnh chị có bốn anh rồi đấy!!

Lục Cảnh Nhiên hơi nhíu mày, nhìn chị ta nói: “Tôi không quen biết cô.”

Đường Na: “…………”

Những lời này của Lục Cảnh Nhiên dường như rất đả kϊƈɦ Đường Na, sắc mặt cô ta thay đổi. Cô ta còn chưa trở lại bình thường, anh trai đi cùng cô ta đã khó chịu trước: “Lục, cậu có ý gì? Na Na học cùng lớp cậu hai năm, giờ cậu nói không quen biết cô ấy?”

“Không sai, đừng tưởng rằng Na Na thích cậu thì cậu có thể không kiêng nể gì tổn thương cô ấy!”

“Chúng tôi sẽ không tha thứ cho kẻ nào tổn thương Na Na!”

Thời Yên vội tiến lên, che trước mặt Lục Cảnh Nhiên: “Ngại quá đàn chị đàn anh, anh họ em bị ngã ảnh hưởng tới đầu óc, đã quên rất nhiều chuyện trước kia.”

Lục Cảnh Nhiên hơi mím môi, không nói gì, Đường Na kinh ngạc che miệng, nhìn Lục Cảnh Nhiên nói: “Trời ạ, Lục, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Cậu có khỏe không?”

“Tôi rất khỏe.” Lục Cảnh Nhiên xoay người, tỏ ý không tiếp tục nói chuyện với bọn họ, lập tức đi về phía trước. Thời Yên đuổi theo anh, đi bên cạnh anh cảm thán: “A, đàn ông Suva lạnh lùng vô tình.”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Thời Yên nhìn anh một cái: “Dáng người chị Đường Na đẹp như vậy, sao anh không suy nghĩ một chút?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Nếu anh không nhìn lầm, bốn người vừa rồi là chồng của cô ta.”

Thời Yên: “……” Meo meo meo?

“Trêи tay bọn họ đeo nhẫn, em không phát hiện?”

“…… Nhưng tại sao chị ta có thể kết hôn với bốn người đàn ông?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Hành tinh Ward Maya tỉ lệ nam nữ chênh lệch nghiêm trọng, nữ giới chiếm số lượng cực nhỏ, bọn họ thi hành chế độ một vợ nhiều chồng, con gái đủ tuổi có thể chọn kết hôn với nhiều người.”

“……” Nghe rất sướиɠ là thế nào nhỉ.

Lục Cảnh Nhiên lấy dư quang liếc cô, thu hết vẻ mặt của cô vào đáy mắt: “Sao thế, em rất hâm mộ?”

Thời Yên mím môi, lại nhìn thoáng qua bốn người chồng đẹp trai của cô ta: “Thử hỏi cô gái nào không hâm mộ chứ.”

“……” Lục Cảnh Nhiên a một tiếng, “Hâm mộ cũng vô dụng, hành tinh Suva và hành tinh Amo đều là chế độ một vợ một chồng.” Nhưng mấy năm gần đây số lượng con gái càng ngày càng thấp, đã có nhà khoa học đề xuất muốn cải tạo con trai thành con gái.

Thời Yên khụ một tiếng, hỏi một vấn đề đứng đắn: “Sao anh biết bọn họ là hành tinh Ward Maya? Không phải anh mất trí nhớ sao?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Vừa rồi bọn hỏi nói tiếng Ward Maya.”

Thời Yên ngẩn người, bởi vì hành tinh Suva có người đến từ các hành tinh, cho nên công dân khi ra cửa đều có thói quen đeo máy phiên dịch, sau khi đeo máy phiên dịch, mặc kệ đối phương nói ngôn ngữ gì, đều sẽ tự động phiên dịch thành ngôn ngữ bạn cài đặt, cho nên Thời Yên căn bản không phát hiện bọn họ nói Ward Maya.

Cô nhìn Lục Cảnh Nhiên: “Chẳng lẽ anh không mang máy phiên dịch?”

Lục Cảnh Nhiên dừng một chút, giơ tay sờ tai mình: “Quên mất.”

“…… Anh biết tiếng Ward Maya?”

“Khả năng không chỉ tiếng Ward Maya.”

Thời Yên: “……”

Vì sao anh mất trí nhớ, giả thiết học bá vẫn không tạm mất nhỉ?