Cùng Múa Với Sói

Quyển 3 - Chương 5: Lừa mình dối người (2)




Ăn trưa xong, Xuân Hồng mang theo Sở Liên Nhi đi dạo một vòng trong phủ, nghe Xuân Hồng nói, phủ đệ này là điểm dừng chân của Thành Vân ở Tây Lăng, Thành Vân ở chỗ này có chuyện phải làm, nghe nói phải ở một đoạn thời gian rất dài.

Sở Liên Nhi không biết Thành Vân ở Tây Lăng có chuyện gì quan trọng, mà sau lưng ôn nhu của Thành Vân đối với nàng là mục đích gì, nàng cũng làm bộ như đà điểu không biết là được.

Phủ đệ này thật ra thì không rộng lớn lắm, kém xa so với phủ hoàng tử ở kinh thành, nhưng bố trí lại khéo léo đẹp đẽ, tinh xảo đặc biệt, buổi trưa đi dạo một chút ở trong hoa viên, bây giờ Sở Liên Nhi không chịu nổi Xuân Hồng nhắm mắt theo đuôi theo sát ở bên cạnh mình, bất kể nàng đi nhà cầu, hay là ngủ trưa, nàng một tấc cũng không rời. Sở Liên Nhi căm tức, cũng không dám bảo nàng đi ra. Bởi vì nàng biết, Xuân Hồng chẳng qua là nha đầu Thành Vân phái ở bên người giám thị mình mà thôi.

Toàn buổi chiều, Sở Liên Nhi cơ hồ lục hết cả phủ, chỉ trừ một gian thư phòng, Xuân Hồng nói, đây là quy củ của Thành Vân, bất luận kẻ nào, không có lệnh, không thể tự tiện xông vào thư phòng.

Thành Vân thư phòng có thật nhiều bí mật quan trọng, người bình thường không thể tùy ý tiến vào, Sở Liên Nhi dĩ nhiên rõ ràng, cũng không kiên trì nữa, lại đứng dậy trở về phòng của mình.

Mặc dù Thành Vân hạn chế tự do của nàng, nhưng đối với nàng thật rất không tồi.

Hắn chẳng những phái Xuân Hồng ngày ngày đi theo nàng, còn phái hai nha hoàn khác cho mình tùy thời sai sử, hơn nữa còn phái người đo đạc may quần áo cho mình, bà may kia vừa thấy nàng, liền khen nàng thành thiên tiên mĩ nữ, nói đến Sở Liên Nhi xấu hở.

“Sở cô nương thật có phúc khí, bây giờ, trừ những người đại phú đại quý ra, còn có ai còn chịu làm nhiều y phục đắt giá cho nữ nhi của mình như vậy, hơn nữa còn một hơi làm mười hai bộ, thật làm cho người hâm mộ.”

Sở Liên Nhi sửng sốt một chút, vuốt vật liệu may mặc trong tay, mềm mại trơn nhẵn, như da thịt trẻ nít, mịn màng sảng khoái, nàng hỏi: “Y phục này rất đắt sao?”

Một cô gái trẻ tuổi bên cạnh bà kia nhướng mắt, tức giận nói: “Dĩ nhiên đắt, cuộn vải này, cũng không phải là người bình thường mặc, giá tiền này là tương đương với tiêu xài một năm của dân chúng bình thường. Cô nương không ra cổng trước, không bước cổng trong, không biết dân gian khó khăn, không biết vì một thân tiêu xài của ngươi, tương đương với một nửa thuế thu của nông dân thành Tây Lăng.”

Nàng kia nói chuyện môi lưỡi ca tụng, Sở Liên Nhi dĩ nhiên đã hiểu, trong lòng rất không vui, vô ý thức sờ quần áo trong tay, nhìn về phía Xuân Hồng, nói: “Xuân Hồng, ngươi đưa bọn họ ra phủ đi, ta không làm quần áo.”

Bọn họ sợ hết hồn, Xuân Hồng vội nói: “Tiểu thư, đây là công tử phân phó xuống. Người cũng không thể khiến cho nô tỳ chịu phạt a.”

Sở Liên Nhi kinh hoảng trong lòng, giọng nói của Xuân Hồng, giống như cũng coi nàng là chủ nhân ác độc ăn tươi nuốt sống, nhìn thần sắc nàng kinh khủng, nàng nuốt trở vào lời ở khoé miệng, nói với cô gái trẻ tuổi đã sợ đến sắc mặt trắng bệch kia: “Y phục mắc như vậy, làm nhiều như vậy cũng lãng phí, làm ít đi mấy bộ đi.”

Nàng kia không có oán hận và ghen tỵ mới vừa rồi, đang muốn gật đầu, lại bị bà bên cạnh hung hăng nhéo, nàng kia thần sắc chấn động, đang muốn nói chuyện, bà kia đã cười mở miệng : “Tiểu thư có điều không biết, y phục này, Chu quản gia đã trả tiền. Ngài chợt nói ít làm mấy bộ, ngài bảo lão thân làm sao giao phó với Chu quản gia.”

“Chu quản gia?” Sở Liên Nhi nhìn về phía Xuân Hồng.

Xuân Hồng trả lời: “Chu quản gia chính là quản gia trong phủ chúng ta.”

Sở Liên Nhi “uh” một tiếng, liền không nói thêm gì nữa.

Giờ lên đèn, Thành Vân trở lại, vẻ mặt trong sáng tuấn nhã, giữa hai lông mày lại có chứa vẻ uể oải, hắn hướng Sở Liên Nhi cười cười, ngồi ở bên nàng, Sở Liên Nhi thấy hắn ăn cực ít, không nhịn được hỏi: “Thế nào, có phải gặp gỡ chuyện phiền toái hay không.”

Thành Vân nhìn nàng một cái, vô ý nói chuyện nhiều: “Không có gì, qua trận là có thể giải quyết.”

Sở Liên Nhi mấp máy môi, không nói thêm gì nữa.

Bữa cơm này ăn cực tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng bước chân nha hoàn đi lại và thanh âm Thành Vân khuyên nàng dùng bữa, hồi lâu, lúc này Sở Liên Nhi mới cắn môi nói: “Thành Vân, ta cũng không phải là thiên kim tiểu thư gì, ngươi làm gì thay ta chế nhiều y phục như vậy, quá lãng phí, mặc không hết.” Hôm nay cho tới trưa, người hầu trong cả phủ, từ vị Chu quản gia kia, cho tới tạp dịch trong phủ, nhìn lom lom y phục trên người mình, dường như muốn chằm chằm ra cái động. Sở Liên Nhi biết Thành Vân liều lĩnh thay mình làm mới rước lấy rất nhiều người ghé mắt.

Một mặt, nàng không hy vọng hắn đối với nàng quá tốt, mặt khác, nàng lại lại mừng rỡ hắn đối tốt với nàng.

Nàng không hiểu tại sao mình lại mâu thuẫn như vậy.

Thành Vân nhìn quần áo mới trên người nàng, vạt áo lụa màu vàng nhạt thêu hoa trên ngực, tôn băng cơ ngọc phu (da thịt đẹp) của nàng càng thêm xuất sắc, đan xen mỹ cảm đẹp đẽ giữa thanh thuần và quyến rũ, làm nơi cổ họng hắn không nhịn được nhấp nhô.

Hắn mỉm cười: “Những y phục này ngươi mặc rất đẹp mắt.”

Sở Liên Nhi thản nhiên cười: “Thật, ta mặc quần áo này thật đẹp mắt không?”

Thành Vân nhẹ nhàng gật đầu, Sở Liên Nhi không kìm được vui mừng, chống lại con ngươi trầm tĩnh của hắn, nói: “Thành Vân, ta cả ngày sống ở trong phủ, buồn bực sợ, ngươi có thể dẫn ta ra ngoài dạo dạo hay không?”

Thành Vân nhìn nàng.

Nàng đón ánh mắt của hắn, cầu khẩn: “Van ngươi, có được hay không, người ta ở chỗ này ngây ngô thật buồn bực, ngày mai ngươi có thể dẫn ta đi ra ngoài hay không, chỉ một ngày là tốt rồi.”

Thành Vân nhìn nàng, vẫn không có nói chuyện, con ngươi khẽ chớp động.

Sở Liên Nhi cắn môi, thất bại thì thầm: “Thôi, làm như ta chưa nói là được.” Nàng thế nào quên, Thành Vân bây giờ, không còn là Thành Vân trước kia cưng chìu nàng, mặc cho nàng làm xằng làm bậy .

Thành Vân lên tiếng: “Ngươi ăn quá ít, ăn một chén cơm nữa.”

Xuân Hồng vội vàng múc cơm vào trong chén của nàng, Sở Liên Nhi nhìn chằm chằm trong chén cơm, một miếng sườn xào chua ngọt được gắp đến trong chén mình, Thành Vân nói: “Ăn chén cơm này, ngày mai ta liền dẫn ngươi đi chơi.”

Cặp mắt Sở Liên Nhi sáng lên, kìm lòng không được chợt ôm lấy hắn, hôn lên mặt hắn một cái, trong miệng kêu lên: “Thành Vân, ngươi tốt nhất.”

Thân thể Thành Vân cứng ngắc, thần sắc cổ quái nhìn nàng.

Sở Liên Nhi cũng phát hiện mình quá mức phóng túng, không khỏi đỏ mặt lên, chợt thu tay lại, bưng chén ăn cơm thật nhanh.

Ăn quá gấp, bị một miếng rau cỏ nghẹn nửa chết nửa sống, một bàn tay vỗ nhẹ lưng của nàng, sau đó một ly ngọc đưa tới bên mép, một thanh âm trách cứ vang lên: “Lại không người giành với ngươi, từ từ ăn.”

Ngượng ngùng nắm lên ly ngọc uống miếng nước, miễn cưỡng đè xuống cảm giácnghẹn ngào nơi cổ họng, Sở Liên Nhi không dám nhìn hắn, vẫn vùi đầu mãnh liệt ăn. Chờ nuốt hết cơm vào trong miệng rồi, nàng đã đứng dậy, mồm miệng không rõ nói: “Ta ăn no, ta, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi.” Vì vậy, không đợi Thành Vân phản ứng, nàng đã chạy xa.

. . . . . . . . . . . . . . . .

Sở Liên Nhi chạy đến trong phòng thật nhanh vỗ ngực thở phì phò, nàng không biết mình là thế nào, tại sao phải sợ Thành Vân đây? Hắn rõ ràng đối với nàng rất tốt, ngay cả tơ lụa bông vải chỉ có vài người giàu ở Tây Lăng mặc cũng cho nàng mặc, đã nói rõ hắn đối tốt với mình, nhưng tại sao còn nàng vẫn không nhịn được sinh ra ý sợ hãi từ đáy lòng đây?

“Tiểu thư, hiện tại ngài muốn tắm rửa không?”

Sở Liên Nhi giật mình, nhìn Xuân Hồng chẳng biết lúc nào đã đi tới sau lưng, vỗ vỗ ngực, chưa tỉnh hồn nói: “Xuân Hồng, ngươi đi bộ cũng không có thanh âm sao?”

Xuân Hồng không có biểu cảm gì mà nói: “Tiểu thư, ngài muốn tắm rửa không? Nô tỳ thay ngươi chuẩn bị.”

“A, tốt, tốt.” Lúc này Sở Liên Nhi mới phát hiện, đoạn đường này chạy đi, toàn thân mồ hôi nhơn nhớt, vật liệu may mặc mềm mại dính vào trên người, ngán khó chịu.

Chỉ chốc lát sau, Xuân Hồng đã chỉ huy bốn nha hoàn mang một thùng nước vào phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ, bốn phía bên trong đều là màn tơ thật dầy, đây là địa phương đặc biệt cho chủ nhân tắm rửa.

Không có thói quen bị người phục dịch tắm, Sở Liên Nhi vẫy lui Xuân Hồng, nhưng không ngờ Xuân Hồng căn bản cũng không nghe nàng, vẫn nghiêm mặt tắm rửa thay nàng, không đợi Sở Liên Nhi đồng ý, liền buồn bực không lên tiếng chà xát lưng cho nàng.

Toàn thân núp ở trong nước, Sở Liên Nhi còn chưa quen phơi bày ở trước mặt người khác nên không được tự nhiên cực kỳ, nàng nhìn Xuân Hồng mặt không chút thay đổi, nghĩ thầm, ngay cả tắm rửa đều muốn thò chân vào, không biết là Thành Vân nghiêm khắc huấn luyện tốt nô tài, hay Xuân Hồng làm việc chính là cẩn thận đến làm cho người ta không tìm được lỗi, cho nên mới được Thành Vân phái tới phục vụ trông chừng mình.

Nhưng, có chịu khổ trước đó vài ngày, nàng còn dám trốn sao?

Thành Vân không khỏi quá xem trọng nàng.

Đang suy nghĩ, bỗng dưng nghe được một cái thanh âm: “Tham kiến công tử.”

“Ừ, nàng đâu?” Là thanh âm Thành Vân.

“Sở cô nương đang tắm rửa.”

“Biết, các ngươi đi xuống đi.” Tim Sở Liên Nhi sắp nhảy ra ngực rồi, nàng cảm giác Thành Vân mặc dù không có đi vào, lại cảm giác hắn cách mình thật là gần, thật là gần. Ngay cả trong không khí đều có tiếng hô hấp của hắn.

“Xuân Hồng, hắn, hắn thế nào tiến vào. . . .” Nàng luống cuống hỏi Xuân Hồng, hai tay không tự chủ được che trước ngực.

Xuân Hồng liếc nàng một cái, nhàn nhạt trả lời: “Đây chính là phòng của công tử.”

Oanh! Toàn bộ mạch máu toàn thân của Sở Liên Nhi hướng đầu phóng tới, cả khuôn mặt vừa đỏ vừa xấu hổ, nàng lắp bắp mà nói: “Này, đây là gian phòng hắn,vậy, vậy dạo này, hắn đều ngủ ở đâu?”

“Còn có thể nào? Đương nhiên là ngủ gian phòng này.”

. . . . . . . . . . . . . . .

Cảm giác thân thể trần truồng của mình bị người thấy hết, gương mặt Sở Liên Nhi nóng đến có thể nướng chín một cái trứng gà. Mặc dù đã làm rất nhiều lần với Thành Vân, khi thân thiết ở Nam Lăng nàng cũng chưa từng xấu hổ giống vậy. Cũng không biết vì sao, nàng tổng cảm giác không được tự nhiên. Xấu hổ và luống cuống giống với toàn thân trần truồng của nàng bị một người xa lạ quan sát.

“Tiểu thư, nước sắp lạnh, có thể đứng dậy rồi.”

Sở Liên Nhi giật mình, cảm thấy Thành Vân vẫn còn ở trong này, mặc dù hắn vẫn còn ở sát vách, nhưng nàng tổng cảm giác chỗ tối có một đôi mắt đang ngó chừng mình, bất tri bất giác, nàng cảm giác chỗ kín của mình nóng lên, miệng đắng lưỡi khô, trong đầu lại nghĩ tới chuyện chưa làm xong với Thành Vân kia.

Trong ánh trăng mờ, nàng giống như cảm giác được Thành Vân nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Hắn đang hôn nàng, đầu lưỡi vểnh mở đôi môi của nàng, đầu lưỡi ấm áp chui vào trong miệng của nàng, khuấy động ở trong miệng nàng, tay của hắn rất không an phận chui vào y phục của nàng, vuốt ve mềm mại trước ngực.

Thân thể nàng khẽ run, toàn thân bị buộc làm cho tê dại khó nhịn, nàng kìm lòng không được uốn éo người, hai tay len lén vòng lên cổ của hắn, nàng nhắm mắt, thân thể tựa vào hắn. Hưởng thụ xúc cảm mất hồn hắn cho nàng.

Nàng còn cảm giác hắn cởi ra y phục trên người nàng, hai chân bị hắn tách ra, sau đó, hắn động thân, mãnh liệt tiến vào nàng. . . . . .

“Tiểu thư, nước cũng lạnh, ngươi nên dậy.” Thanh âm của Xuân Hồng đem Sở Liên Nhi đánh về tại chỗ. Nàng mở con ngươi mông lung, nhìn mặt Xuân Hồng không chút thay đổi, hận không thể chui vào trong nước.

Ông trời, diệt nàng đi, nàng cư nhiên, cư nhiên đang tắm thì suy nghĩ cái loại chuyện mắc cỡ đó, nếu để cho nàng biết, nói không chừng cười nhạo nàng ở trong lòng.

“Liên Nhi, nước lạnh không nên tắm nữa. Mau ra đây.” Là thanh âm Thành Vân.

Sở Liên Nhi giật mình, biết rất rõ ràng hắn vẫn còn ở sát vách, nhưng vì sao nàng tổng cảm giác toàn thân nóng rát, trong lòng vừa xấu hổ, vừa sợ, Thành Vân, hắn sắp đến.

Đây là gian phòng của hắn, còn có, nàng đang không mảnh vải che thân mà tắm, còn có, đợi lát nữa, nàng phải làm sao? Đi chỗ khác ngủ, nhưng đây là địa bàn cả Thành Vân, hắn có thể chấp nhận nàng để cho nàng đơn độc ngủ một phòng sao?

“Tiểu thư, ngài còn muốn tắm sao? Nước cũng lạnh.” Xuân Hồng lại nhắc nhở lần nữa.

Nước quả thật lạnh, cảm giác nước lạnh như băng từ da thịt xâm lấn, theo mạch máu, xâm nhập thân thể, thân thể rùng mình một cái, trong mũi một nhột, nàng nhảy mũi một cái vang dội.

“Liên Nhi.” Thanh âm Thành Vân vang lên, Sở Liên Nhi còn không kịp nghi ngờ vì sao thanh âm của hắn cách mình gần như vậy thì thân thể đã bị một cổ lực lượng kéo lên, sau đó, thân thể trần truồng đã bị ôm vào trong ngực.

Nữa sau đó, thân thể bị quấn vào một cái khăn tắm khổng lồ, tiếp theo, thân thể đã bay bổng lên, Thành Vân đã ôm ngang nàng, hướng ra ngoài đi, đặt nàng ở trên giường. Không đợi nàng phản kháng, một cái chăn mềm mại đã bao trùm ở trên người nàng.

Đầu trống rỗng, Sở Liên Nhi đã hoàn toàn đặt mình trong ở trạng thái ngốc lăng, rụt đầu một cái, hết sức đem đầu rúc vào trong chăn.

Ông trời, nàng thật không mặt mũi gặp người.

Hắn, hắn cư nhiên ngay trước mặt Xuân Hồng, ôm mình toàn thân trần truồng. . . .

“Liên Nhi.” Cảm giác chăn đệm mềm mại vùi lấp, chăn trên đầu bị kéo ra, thanh âm Thành Vân có chút bất đắc dĩ: “Làm sao rồi, ngươi trước kia cũng không phải là như vậy.”

Trước kia nàng dĩ nhiên không phải như thế, nàng có thể thoải mái mặc hắn ôm, cũng có thể không chút thẹn thùng mặc hắn thưởng thức thân thể trần truồng —- nhưng, nhưng đó là trước kia a. Hiện tại, nàng chính là không nhịn được xấu hổ, nàng chẳng những xấu hổ, còn có thể không được tự nhiên.

Hơn nữa, hắn cùng với nàng, còn có thể trở lại trước kia sao?

Không biết là Thành Vân biết ý tưởng của nàng, vẫn là tối nay hắn không có hứng thú đối với nàng, chỉ nghe hắn thở dài: “Ngươi xác định cứ như vậy ngủ sao? Nước còn chưa có lau không, hay là trước đưa khăn lông cho ta, nếu không sẽ cảm lạnh .”

Sở Liên Nhi đỏ mặt, ở trong chăn cởi xuống khăn lông đưa cho hắn, sau đó đem chăn bọc lại mình thật chặc.

Thành Vân nhìn cái chăn cuốn thành một tòa núi nhỏ một hồi lâu, thanh âm nghe không ra vui buồn: “Ngươi trước ngủ đi, ta còn có chuyện phải làm, ta sẽ bảo Xuân Hồng canh giữ ở bên cạnh ngươi.”

Cảm giác trong không khí không có hơi thở của Thành Vân, lúc này Sở Liên Nhi mới thở phào nhẹ nhỏm, len lén lộ chăn ra nhìn một chút, Thành Vân quả thật đi, bên trong phòng không có một bóng người, chỉ có cây nến trên bàn đang “Hưng phấn” thiêu đốt.

Gian phòng không có Thành Vân, đột nhiên thay đổi trống trải, Sở Liên Nhi cảm giác thân thể có chút lạnh, chợt kéo chặc chăn.

Nàng nhìn bình phong cành mai trước giường, suy nghĩ xuất thần, nàng không hiểu, sau khi Thành Vân đi, sao trái tim lại nhanh chóng hiện mất mác.

Không tiếng động nằm xuống, lại tổng cảm giác chăn không có ấm áp, trên người lạnh buốt, run run xuống giường mặc áo sơ mi lại lên giường, lại tổng cảm giác thân thể lạnh buốt.

Xuân Hồng tiến vào, nàng xem trên giường một cái, cầm một khối hương liệu trong tay, bỏ vào trong lò đốt, chỉ chốc lát sau, hương lượn lờ từ trong lò phát ra, Sở Liên Nhi chỉ cảm thấy mùi thơm ngọt ngào tràn ngập trong mũi, sau đó cả người đột nhiên buông lỏng, một cổ mỏi mệt nồng đậm đánh tới, nàng chìm vào giấc ngủ.

. . . . . . . . . . . . .

Ban đêm, lạnh lẻo thấu người, mặc y phục thật mỏng Sở Liên Nhi bị đông cứng run lẩy bẩy, tuy là khí trời tháng sáu, nhiệt độ ban đêm chênh lệch trong ngày vẫn rất lớn, trên người chỉ đắp có cái mền thật mỏng, Sở Liên Nhi tổng cảm giác thân thể không ấm áp, rất muốn đứng dậy tìm chăn đắp, lại đánh không lại buồn ngủ, mí mắt cực kỳ nặng nề, chỉ đành phải rúc thân thể thật chặc, cầu ấm áp.

Bỗng dưng, nàng cảm giác bên cạnh có một vật thể ấm áp, trong lòng vui mừng, nàng lập tức tựa vào cỗ ấm áp kia, rất nhanh, vật thể kia cư nhiên dài ra cái tay, cả một cánh tay cũng vây quanh nàng.

Là Thành Vân.

Mất mác và lạnh như băng trong ngực lập tức bị điền tràn đầy, nàng cảm giác toàn thân ấm áp lên, tứ chi càng thêm tựa vào hắn thật chặt.

Bên tai loáng thoáng nghe được một chút tranh chấp: “. . . Trong kinh đã có người biết sự tồn tại của nàng rồi, muốn giết nàng. . . .”

Cảm giác thân thể lập tức bị ôm càng chặt, nàng nghe được một thanh âm khắc chế trên đầu: “Có ta ở đây, bọn họ sẽ không thực hiện được.

“Nàng rốt cuộc có cái gì tốt, đáng giá ngươi như vậy. . . . . .”

Thật ồn ào, phiền chết rồi, ngủ cũng không được an bình. Sở Liên Nhi lật người, một bàn tay thay nàng kéo kéo chăn, một thanh âm thấp hơn vang lên: “Ngươi trước đi xuống đi. . .”

“. . . . Tây Lăng cũng không quá an toàn, tốt nhất để cho nàng sống ở trong phủ, nơi nào cũng không cần đi. . .”

“Ừ, ta biết.” Cuối cùng không có thanh âm phiền lòng rồi, Sở Liên Nhi xoay người lần nữa, đem mặt tựa vào lồng ngực ấm áp.

“. . . Quân dụng của chúng ta đang lúc căng thẳng, ngươi còn làm nhiều y phục cho nàng như vậy. . .”

Ghét, thật là ồn chết, làm gì nhiều lời như vậy a, còn lớn tiếng như vậy, cố ý không để cho người ngủ a. Sở Liên Nhi nhíu lông mày, xoay người lần nữa, muốn đem thanh âm đáng ghét kia để qua ngoài não.

“Tốt lắm, ta biết, ngươi đi xuống đi.” Qua một lát, bên trong phòng không có bất kỳ thanh âm gì, rốt cục có thể ngủ thật ngon, nàng lại lật người, tựa vào trong ngực của hắn.

Cảm giác hắn lại thay nàng đem chăn dịch chặc, thân thể ấm áp hơn rồi, Sở Liên Nhi ôm thân thể ấm áp của hắn thật chặc, rốt cục ngọt ngào chìm vào mộng đẹp.

Chẳng qua là chẳng biết tại sao, bên tai lại nghe được một hồi thở dài, vừa tựa như nỉ non, thanh âm quá thấp, nàng không có nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được một cái thanh âm: “Liên Nhi, ta nên làm sao với ngươi bây giờ?”