Cùng Một Mái Nhà

Chương 14




Buổi chiều, Huy Kha hồi hộp chờ đợi. Mông đã bớt đau một chút, có thể ngồi ở trên giường, tập vở đều chuẩn bị sẵn sàng. Ba giờ đúng, Khôi Vĩ mở cửa bước vào. Vẫn là ý cười tự nhiên như gió xuân, có điều còn mang theo chút mệt mỏi không che giấu được. Huy Kha lại có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng:

_ Anh Khôi Vĩ.

Cậu vẫn còn xấu hổ vì chuyện hôm trước uống rượu bị Khôi Vĩ tóm về nhà, còn ở trong phòng của Khôi Vĩ để anh thay quần áo cho.

Khôi Vĩ đương nhiên hiểu được mấy ý nghĩ rối loạn trong đầu của Huy Kha.

_ Sao rồi? – Giọng nói dịu dàng đầy quan tâm.

_ Không sao cả, anh… – Có phần mất tự nhiên.

_ Cái gì trong quá khứ thì không cần nhớ lại, còn nhớ anh nói không? Đừng để tâm làm gì.

Ý của Khôi Vĩ là “Chuyện tối hôm đó xem như không có đi, đừng xấu hổ làm gì.” nhưng mà cũng chính là câu này Khôi Vĩ nói với mình không biết bao nhiêu lần vẫn là làm không được.

Khôi Vĩ đặt chồng sách vở của mình lên bàn cạnh giường của Huy Kha, thản nhiên:

_ Vậy tính đến nợ nần của chúng ta được rồi đúng không? Mười bài tập hôm trước không có làm, luật cũ.

Huy Kha âm thầm than thở, cái luật đáng chết, không làm một bài tập hai thước, cộng với chép phạt năm lần, thật là…

Huy Kha cũng không dám chần chừ, hai tay đưa ra phía trước. Khôi Vĩ từ đâu đã mang ra cây thước gỗ quen thuộc của mình.

“Ba, ba, ba, ba, ba…”

Hai mươi tiếng vang lên, lòng bàn tay của Huy Kha từ trắng nõn chuyển sang đỏ rực, Huy Kha nhắm chặt mắt không dám nhìn, vẫn cảm nhận được sâu sắc sự bỏng rát trên lòng bàn tay, cậu chỉ có thể cắn răng chịu đựng. So với việc anh hai ngày hôm qua đánh mình, bị Khôi Vĩ đánh còn nhẹ lắm.

Khôi Vĩ hoàn thành trách phạt, đặt thước gỗ lên bàn, tiếp tục nói:

_ Cũng nghe anh hai em nói rồi đó, có gan uống rượu có nghĩa là muốn làm người lớn, như vậy, yêu cầu cho em cũng phải lớn hơn một chút. Yêu cầu cũ của anh chỉ là rèn cho em em cố gắng hết sức và thật cẩn thận, hiện tại thêm vào, mỗi tháng cùng cuối kì tổng kết nhất định phải đứng hạng nhất lớp, trong lớp học năng nổ hoạt động, riêng về môn Hóa học, tất cả các bài kiểm tra đều phải đạt điểm tối đa. Dĩ nhiên, làm được những chuyện này là nghĩa vụ, không bàn đến việc nhận thưởng, còn nếu làm không xong sẽ bị phạt. Rõ chưa?

Khôi Vĩ nói nhẹ tênh cứ như bàn luận tối nay đi ăn ở đâu, Huy Kha lại thấy lùng bùng hai lỗ tai. A, cái này mà gọi là yêu cầu? Là mượn cớ giết người! Huy Kha sức học không tồi nhưng lại chưa từng đứng nhất, hơn nữa, cũng chưa bao giờ đặt cho mình yêu cầu cao đến như vậy.

_ Anh… có thể giảm yêu cầu xuống không…

Huy Kha đáng thương cầu xin.

_ Không.

Khôi Vĩ tàn nhẫn khước từ.

_ Giờ tiếp tục học bài. Sau đó, liền chép cho anh năm mươi lần câu “Tôi sẽ hoàn thiện bài tập đúng hạn trước khi đi chơi”.

_ Ai…

Huy Kha không khỏi rên một tiếng. Khôi Vĩ nhìn người trước mặt, vẫn còn nét đáng yêu ngây ngô quá thể. Chỉ qua một ngày, Huy Kha có thể nhận lại sự ưu ái quan tâm của anh hai mà cậu tưởng cậu đã đánh mất. Còn Khôi Vĩ, anh vẫn hư hư thực thực bước đi với cái bóng của Khôi Vũ bao quanh.

Thứ hai đi học với Huy Kha quả là một cực hình.

Ghế thật thô cứng, hơn nữa còn phải thường xuyên đứng lên ngồi xuống trả lời câu hỏi của giáo viên, nhất là tiết Hóa học của Khôi Vĩ lại càng thêm thảm hơn nữa. Mông đau đến chết lặng, còn bị cọ xát, thật muốn đập đầu tự tử. Huy Kha dĩ nhiên không muốn người khác nhận ra mình có biểu hiện thất thường, cắn răng chịu đựng, bên ngoài vẫn biểu hiện như ngày thường, bất quá mồ hôi lạnh chảy ướt người.

_ Huy Kha…

Giờ ra chơi cậu mệt mỏi gục trên bàn, cố gắng duy trì bất động, không dám lộn xộn gây thêm áp lực cho cái mông đáng thương. Nghe tiếng gọi cậu ngẩng đầu lên. Hân Hân cắn cắn môi đứng trước mặt, áy náy lo lắng muốn nói lại thôi.

_ Huy Kha, có phải là bởi vì sinh nhật của Hân Hân uống nhiều rượu nên mệt mỏi, thật xin lỗi, đáng lẽ Hân Hân không nên để mọi người vào quán bar, nếu không, Huy Kha sẽ không bị họ dụ dỗ…

Hân Hân nghĩ đến cảnh Huy Kha liều mạng uống, cô bé lo lắng chết đi được nên càng thêm tự trách.

_ A, không phải, tôi mới là người nên xin lỗi Hân Hân, tôi làm Hân Hân mất vui rồi.

Huy Kha là thành thật nghĩ.

_ Không sao, anh hai của Huy Kha tốt lắm, đã đến tận nhà Hân Hân nói chuyện với ba, nhưng Hân Hân cảm thấy chính mình mới thật là người có lỗi.

_ Không sao, là lỗi của tôi.

Cứ qua lại như vậy, cả việc nhận lỗi cũng không ai nhường ai.

_ Được rồi, là lỗi của hai người được không?

Huy Kha nhận ra điểm vô lí, phì cười bảo, bất ngờ động đến cái mông, nhe răng trợn mắt một chút nhưng gương mặt rất nhanh hồi phục như cũ, Hân Hân cũng không nhận ra. Lúc Huy Kha cười, cô bé chỉ cảm thấy cậu bạn càng thêm điển trai mười phần, bất giác thẹn thùng hẳn lên.

Huy Kha cũng không ngờ Hân Hân biểu hiện như vậy, trái tim hơi rung động, đột ngột nhớ đến lời của anh ba ngày nào “Thế là em thích nó hay là nó thích em?”…

… Huy Kha cà nhắc bước xuống cầu thang, nhẫn không nổi nữa, phải chờ một nửa lớp ra về mới đi xuống, tất cả là vì giữ mặt mũi. Cổng trường thưa bớt một nửa, Huy Kha vẫn không thấy xe nhà mình đâu. Lúc đang định gọi điện thoại cho tài xế, đột ngột tầm mắt cậu đứng lại trên một thân ảnh.

“Ba, ba! Ba đi đón Huy Kha! Huy Kha hôm nay học thật tốt!”

Bé Huy Kha sáu tuổi, đã đi học được một thời gian rồi nhưng vẫn thật thích có ba đi đón, chạy như bay sà vào lòng Huy Ảnh. Huy Ảnh nhấc bổng cậu bé con lên khỏi mặt đất, xoa xoa đầu cậu. Huy Kha lúc còn học tiểu học thích nhất được ba đón về, trên đường về thế nào ba cũng sẽ bảo tài xế lái xe đưa cậu đi chơi còn mua kem cho cậu ăn, nghe cậu huyên thuyên kể chuyện trong lớp.

“Ba, sau này Huy Kha lên cấp ba sẽ học trường này, ba vẫn sẽ đón Huy Kha chứ?”

Mút kem, xe chạy qua trường cấp ba thật lớn, Huy Kha chợt hỏi.

“Lúc đó Huy Kha đã lớn rồi, không sợ xấu hổ sao?”

“Không có đâu, Huy Kha thích ba đi đón nhất.” Huy Kha ngây thơ nghĩ.

“Nhưng lúc đó Huy Kha sẽ biết xấu hổ đó, nếu bị bạn bè chọc ghẹo sẽ giận ba cho mà xem!”

“Không có đâu!”



“Hay là vầy đi, ba sẽ đứng ở gốc cây bằng lăng đằng kia chờ Huy Kha chịu không? Như vậy Huy Kha cũng sẽ không xấu hổ nữa.”

Huy Ảnh chỉ vào gốc cây bằng lăng lớn nhất ở ngã tư gần trường học.

“Được được!  Huy Kha yêu ba nhất!”

Ba thật hoàn hảo làm sao.